Kết hôn mà không có tình yêu rồi mọi chuyện ra sẽ trong tác phẩm Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm . Bằng mặt mà không bằng lòng, lâu dần, bóng ma tâm lý lớn dần trong hai người, anh thì sợ nói ra câu nào thì chị cũng đều có cớ để giận, chị thì giận anh ngày xưa ép hôn mình nên bất kể lí do gì cũng có thể Những câu chúc tuyệt vời ngày Phụ nữ Việt Nam năm 2022 dành cho mẹ, vợ, bạn gái, người yêu hay sếp nữ, đồng nghiệp nữ sẽ giúp bạn bày tỏ sự yêu mến của mình với người phụ nữ yêu thương. Thứ 4, 19/10/2022 10:06 GMT +7. Trong suốt chiều dài 4.000 năm lịch sử của dân tộc, người phụ nữ đã có đóng góp rất nhiều vào công cuộc dựng xây, bảo tồn, trau dồi, kế thừa, phát huy những phẩm chất đạo đức tốt đẹp từ đời này sang đời khác. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ cố gắng thay đổi. Cô ấy đã thực hiện một số thay đổi, nhưng đối với tôi, ngọn lửa đã tắt. Tôi không thể nối lại tình cảm của mình với cô ấy. Tại thời điểm này trong cuộc đời, tôi thà rằng chúng tôi là bạn bè, còn hơn cố gắng Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm. 7.5/10. 50.8K. Tác giả: Lục Xu. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: le quy don. Trạng thái: Full. Cuộc hôn nhân không có tính yêu là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Truyện Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm của tác giả Lục Xu có nội dung như vậy. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Văn ánBác sĩ Từ khoa tiêu hóa ôn hòa, thanh tú, sở thích làm vườn đọc sách, nấu trai bởi vì thất tình mà nửa đêm đi quán bar bị mẹ headshot, bác sĩ Từ lập tức giác ngộ —— tình yêu là độc, không thể dính nay, bác sĩ Từ đi mua xe, vừa bước vào cửa hàng, một cô gái tươi cười đi về phía nay về sau, bác sĩ Từ quyết tâm làm một người chồng tài Nhan của bộ phận tiêu thụ trẻ tuổi xinh đẹp, người theo đuổi không thiếu các phú nhị đại, giám đốc công Nhan không có cảm giác với đàn ông, một lòng thăng chức kiếm nay Hạ Nhan đi bệnh viện khám bệnh, khám bệnh kết thúc, bác sĩ đột nhiên lấy ra một quả Nhan?Bác sĩ Từ “Bạn bè mở vườn trái cây, nếu như cô thích có thể tìm tôi đặt hàng.. Cô nhìn Hàn Vũ Sắt cầm bình giữ nhiệt, cảm giác có phải mình đã uổng công rồi không?Hàn Vũ Sắt nhìn cô, sắc mặt biến thành rất nhiều màu sắc.“Phòng bệnh 5-412”. Cô nhẹ nhàng nói ra một câu, bây giờ Triển Dịch Minh ở phòng bình thường, lúc đấy bệnh viện đã xếp như vậy, sau bọn họ cũng không yêu cầu đổi sang phòng Vũ Sắt hơi sững sờ, Thẩm Tây Lăng đi được một đoạn ngắn rồi cô mới gọi Thẩm Tây Lăng lại, “Tại sao? Tại sao cô có thể như vậy……”Hàn Vũ Sắt không hiểu, vì sao Thẩm Tây Lăng nhìn thấy mình như vậy, cứ bình thản mà một chút tức giận cũng không Tây Lăng quay lại, đứng trước mặt Hàn Vũ Sắt, “Rất đơn giản, nếu như tôi quyết định ly hôn Triển Dịch Minh, đó nhất định do hành vi sai trái của anh ấy, hoặc là nói tới cuộc hôn nhân này, ở trong lòng tôi nó cũng không quan trọng hoặc là nói không muốn nhiều, cho nên anh ấy mới vậy……” Cô tạm ngừng, “Giống nhau, nếu như tôi tính muốn sống vui vẻ với anh ấy, đương nhiên mặc kệ mâu thuẫn lúc trước, sau đó bỏ qua những người và sự việc khiến tôi không thoải mái. Nếu là như vậy, tôi là gì mà đi quan tâm tới cô, muốn biến cô thành cây gai khiến tôi khó chịu đây? Bất kể tôi quyết định tách ra hay ở cùng nhau, đều là chuyện của tôi, tôi là gì mà muốn biến cô thành một chuyện to tát nhỉ?”Hàn Vũ Sắt thấy buồn cười, thì ra mình ở trong lòng người khác, căn bản cũng không phải gì to tát Tây Lăng lại tiếp tục, “Cũng bởi vì tôi biết rõ, cũng không có đạo đức hoặc là dùng chiêu bài phá hỏng chuyện của người khác mà không cần giảng đạo lý hay tức giận, nếu như đối phương thật sự có tư cách để giảng đạo lý thì cũng không làm những chuyện này, mình cần gì phải đi lãng phí thời gian và sức lực, thời gian này chắc chắn có nhiều người không biết xấu hổ như vậy, ai cũng không thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.”Thẩm Tây Lăng nói xong, lập tức đi ra cười cười, mình thay đổi rồi, trước kia, liền thấy có tin ngoại tình liền khó chịu muốn chết, nhưng bây giờ, cô còn có thể cười nói nhiều lời nói vĩ đại nhưng trên thực tế không chút ý nghĩa nào cả, lúc nào thì trái tim của cô đã trở thành mạnh mẽ vậy?Hàn Vũ Sắt cầm theo bình giữ nhiệt, đi tới phòng bệnh của Triển Dịch tiếng cửa được dẩy ra, Triển Dịch Minh còn tưởng rằng Thẩm Tây Lăng tới lấy cái gì, thấy Hàn Vũ Sắt xong, rõ ràng có chút bất Vũ Sắt đi lên trước, “Nghe nói anh bị thương, cho nên làm chút canh……”Triển Dịch Minh nhíu mày, “Bây giờ anh không muốn ăn.”“Là không muốn ăn đồ em làm hay đơn giản chỉ là không muốn ăn vậy?” Hàn Vũ Sắt để bình giữ nhiệt xuống, đột nhiên cứng ngắc mở miệng hỏi mặt Triển Dịch Minh không thay đổi, “Do người.”Hàn Vũ Sắt run một cái, cắn môi, giống như kiềm chế lấy nỗi đau đớn khổng cùng có chút không nhịn được, “Đừng đến nữa, về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt anh, em là cô gái tốt, nên vì hạnh phúc của mình đi.”“Tại sao? Tại sao phải như vậy, trước kia anh không phải như thế…..”“Trước kia anh là loại người gì?” Triển Dịch Minh mở miệng hỏi ngược Vũ Sắt sửng sốt một chút, đúng vậy, trước kia anh là loại người gì, lúc anh trai cô gặp phải chuyện không may, anh đã giúp cô, sau đó bọn họ gặp nhau, sẽ gọi mình….. sau đó thì sao?“Anh không yêu em sao?” Cô ngây ngốc hỏi ra những lời này, nhưng dũng khí để nghe cũng không có, cầm theo bình giữ nhiệt cô mang tới lúc đầu, rồi đi ra đi ra khỏi phòng bệnh, cô cũng biết mình sai rồi, cô không nên hỏi anh “Anh không yêu em sao” mà nên hỏi anh, “Anh có yêu em không?”……..Trước kia cô không hiểu, luôn cảm giác mình ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không có người khác, vậy mình là quan trọng nhất. Cho nên cô hỏi bạn bè mình, vì sao anh lâu rồi không tiến thêm một bước nữa với cô. Các bạn thì nói rằng, anh đang tôn trọng cô, không biến cô thành một người phụ nữ tùy giờ nghĩ lại, những điều này đều là chuyện Tây Lăng chỉ làm chút thức ăn, liền cho vào hộp cách nhiệt, đem tới bệnh viện. Cô vào phòng bệnh xong, liếc mắt nhìn bốn phía, máy móc mở ra hộp cách nhiệt, “Vẫn ăn sao?”“Đói bụng.” Anh nhìn cô một cái, “Vẫn đói bụng.”Thẩm Tây Lăng liếc anh một cái, đưa đồ ăn cho Dịch Minh nghiêm túc ăn, còn quan sát vẻ mặt của cô, cô chỉ ngồi, trầm mặc một hồi.“Lúc đi xuống có gặp Hàn Vũ Sắt.” Cô cúi đầu nhìn giầy của mình, cũng không nhìn Dịch Minh cau mày, “Là anh không đúng, nhưng anh….. ích kỉ cảm thấy mình không hề phản bội…..” Anh ngừng một chút, “Bất kể là suy nghĩ hay là thực chất.”Anh nói câu tiếp theo rất cứng Tây Lăng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lóe có chút gấp gáp, “Em không tin anh?”Thẩm Tây Lăng thở dài ra một hơi, “Không phải, không phải em muốn nghe anh giải thích, chỉ muốn nói cho anh biết, Triển Dịch Minh, mặc kệ chuyện lúc trước, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”Bất kể cái gì thực chất hay không thực chất, cô không hy vọng có nhiều thứ, mặc dù một mực thay đổi, có chút thói quen vẫn duy trì. Ví như cô thích…. Bắt đầu từ hôm cô học đại học, có một lần thầy giáo giao bài tập, nhất định phải làm sau 11 giờ đêm, bởi vì khi đó là thời gian trường tắt mạng internet đi. Nếu như chưa tới 11 giờ đêm, cô chắc chắn không làm được bài, dù là chuyện gì cũng không được, cô cũng thà ngẩn người, phải tới 11 giờ đêm mới từ từ làm bài, người thú vị, cách suy nghĩ độc đáo, cách làm cố Tây Lăng có gặp Đỗ Diên Hằng lần nữa, thời gian cũng không lâu, không phải là trong hôn lễ của Đỗ Diên Hằng sau nhiều năm, mà người Đỗ Diên Hằng cưới không phải là Yến Tử mà bác Đỗ hài lòng, mà là đồng nghiệp của anh, dĩ nhiên đây là chuyện về Tây Lăng nhìn thấy Đỗ Diên Hằng, là ở trong hôn lễ của Hướng Tri tượng kết hôn của Hướng Tri Dao là bạn học cùng trường cấp ba. Bởi vì chuyện Giang Dân Thành thích nhất chính là xé sách, mà nguyên nhân xé sách là bị Hướng Tri Dao cự tuyệt, từ chối một lần, anh liền xé một lần, khiến các thầy cô vô cùng đau lòng nhức óc. Có lần Giang Dân Thành xé sách, hai tháng không tới trường, thấy giáo tự mình xin quay trở lại, lại còn đưa cho anh một bộ sách hoàn chỉnh, muốn Giang Dân Thành quyết tâm học hành, dù sao hai tháng cũng không đi học, sau đó tới kì thi, Giang Dân Thành đứng thứ nhất, vì vậy chuyện lưu ban đều chuyển sang 1 bên……Lúc đấy Hướng Tri Dao ghét Giang Dân Thành vì trừ đọc sách ra cái gì cũng không biết, ai biết nhiều năm sau, Hướng Tri Dao sẽ gả cho tiểu tử thúi mà năm đó cô thấy ghê tởm…….Hướng Tri Dao ở trong hôn lễ của người khác thích làm ầm ĩ, đương nhiên trong hôn lễ của mình cũng lựa chọn làm ầm Tây Lăng khuyên được một phen, nhân lúc rảnh rỗi hỏi, “Nghĩ thế nào mà quyết định lập gia đình?”Hướng Tri Dao suy nghĩ một chút, “Người sống trên đời này, ai có thể tìm được người chung tình với mình như thế, bỏ lỡ, lại không có một người như vậy nữa. Anh ấy nhiều năm như vậy, một người bạn gái cũng không có, nói với tớ rằng chỉ cần tớ chưa lập gia đình, anh ấy sẽ không cân nhắc sang người khác.”Thẩm Tây Lăng cười, nếu là người không hiểu rõ Hướng Tri Dao, nhất định sẽ tin lời nói này.“Tớ muốn nghe lời nói thật, không phải cái cớ cậu nói với người khác đâu.”Hướng Tri Dao liếc Thẩm Tây Lăng một cái, “Được rồi, bây giờ anh ấy khác hẳn với ngày trước, rất có bản lĩnh, xem ra trước kia tớ thật sự đã xem thường anh ấy. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất đó là, bây giờ anh ấy đẹp trai mạnh mẽ hơn hẳn so với trước kia…….”Thẩm Tây Lăng nâng Tây Lăng với Hướng Tri Dao nói chuyện một lát, liền thấy Đỗ Diên Hằng đi vào. Hướng Tri Dao thở dài, đẩy cô một cái, “Nếu muốn đi thì đi đi.”Thẩm Tây Lăng suy nghĩ một chút, đi tới chỗ Đỗ Diên Tri Dao mở to hai mắt, thầm nghĩ thật đúng là đi sao? Không lo lắng gì tới tâm tình chồng cậu à…….Thẩm Tây Lăng chỉ nói mấy câu với Đỗ Diên Hằng, cô và Đỗ Diên Hằng từ phòng ngoài đi ra, Đỗ Diên Hằng tự nhiên đi tới chỗ bạn học bên kia, Thẩm Tây Lăng vẫn đứng tại vì cách đó không xa, Triển Dịch Minh đang dùng con mắt thần quan sát khắp nơi, anh đang tìm người nào, hơn nữa trên mặt hiện vẻ rất lo nhìn một vòng, hình như rất sốt ruột, cùng những người bên cạnh nói gì xong, liền đi tới bên Tây Lăng vốn định ẩn mình vào chỗ anh không thấy được, lúc này, đi ra, nhìn thấy trên mặt anh có vẻ nhẹ nhõm hẳn Dịch Minh đi tới, cười với cô, “Vừa rồi có người hỏi em, cho nên mới tới xem một chút.”Thẩm Tây Lăng không vạch trần anh, gật đầu một cái, cùng đi với nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, lúc này nhớ lại nhiều năm trước, cô và Hướng Tri Dao ở trong phòng ngủ đọc một cuốn tiểu thuyết về tuổi thanh xuân, lúc đấy Hướng Tri Dao đang đọc cuốn tiểu thuyết này nói Có lúc chúng ta thường cho là người cùng với chúng ta cả đời người cũng không thể đi cùng chúng ta đến cuối cùng, mà chúng ta cũng không nghĩ rằng người này có thể chọn không cùng mình tới cuối cùng hay là đi tới cuối đấy cô không hiểu, bây giờ so đo, quá mức quan tâm, có lẽ cũng không tốt, có thể làm mà không sợ hãi mất đi, may ra mới là chân chính có hôm đó, cô trong mơ, cũng không thích là mơ, bởi vì cô biết, tất cả đều đã từng trải qua, toàn bộ khiến cô không thể không thừa nhận, lần đầu tiên cô nhìn thấy Triển Dịch Minh, không phải ở trong lớp của thầy giáo đó, thậm chí cô còn biết anh sớm hơn Hướng Tri Dao. Thật ra thì cô không biết đây là bài giảng hay là bài học cuối cùng, nhưng cô bị tên lớp này hấp dẫn mới đi vào, tên lớp là – tình yêu là gì?Mỗi người đối với tình yêu đều có định nghĩa khác nhau, mà bây giờ có một cô giáo lại muốn dùng cái tên này để giảng bài, cô cực kì muốn biết, mặc dù đang suy đoán cảm giác vừa cố cho ra định nghĩa. Cũng không thỏa đáng, bởi vì mỗi người có phương thức biểu đạt tình yêu khác nhau, cố định định nghĩa mà nói, vốn là một điều sai dù như vậy, cô còn vào phòng học, cô cũng tính là tới trễ, chỉ còn lại vài chỗ ngồi. Hơn nữa khó thấy được phòng học lớn này có thể ngồi đầy người, xem ra rất nhiều người nhàm chán như cô bất ngờ chính là, cô giáo này căn bản không đưa ra định nghĩa về tình yêu, mà bảo các sinh viên ở dưới thảo luận, mình cho rằng tình yêu là cái bắt đầu, những bạn học này còn trầm mặc, sau cũng có bạn học tích cực lên tiếng,cô giáo này khích lệ là chính, cũng không đánh giá cái gì, khiến Thẩm Tây Lăng vẫn có cảm từ, liền có bạn học nói rằng xã hội bây giờ rất ít hoặc là không có tình yêu thuần túy nữa, hơn nửa lộ ra vật chất, ví dụ như rất nhiều nữ sinh giờ thích người đàn ông có tiền. Mà nữ sinh nghe thấy như vậy, lập tức bày tỏ, cứ cho là có nữ sinh như vậy, nhưng vẫn có nhiều nữ sinh giữ mình trong sạch, hơn nữa coi như nữ sinh làm ra chuyện người ta không hiểu, cũng là bị đàn ông ép, bây giờ nữ sinh hao phí tuổi xuân đánh liều với người đàn ông, khi người đàn ông thành công rồi, không phải đều sẽ đuổi phụ nữ ra khỏi cửa sao? Đã như vậy, tại sao còn phải hao phí thanh xuân trên người đàn ông đó?Cô giáo kia chẳng những không ngăn cản, còn tiếp tục khích lệ mọi người lên không biết là ai nói ra lời nói kinh điển của Thẩm Tòng Văn* Tôi đi qua rất nhiều cây cầu, thấy nhiều mây, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng lại chỉ yêu một người có tuổi thích hợp.*Thẩm Tòng Văn 28 tháng 12, 1902 – 10 tháng 5, 1988 là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng nói này là tớ tự edit ra thế không chuẩn lắm về cái hay của nó, nếu ai tìm được câu dịch chính xác thì gửi cho t để t sửa lại nhé ^^.Ai cũng biết câu nói kia của Thẩm Tòng Văn nói tới người vợ của ông, thậm chí Thẩm Tòng Văn theo đuổi vợ mình hơn nhiều năm, cuối cùng nữ thần trong lòng ông thành vợ của ông. Vậy mà có bao nhiêu người biết, sau khi Thẩm Tòng Văn kết hôn, Trương Triệu Hòavợ ông xử lý các chuyện nhỏ trong nhà, mà Thẩm Tòng Văn cùng với một số nhà thờ khác đều nhiễm đây? Vì vậy người ta mới nói ra câu nói của Thẩm Tòng Văn, có nghĩa là không thể vứt bỏ vợ mình sang yêu người khi quan điểm này xuất hiện, lập tức có người phản bác, nói rằng Trương Triệu Hòa không hiểu Thẩm Tòng Văn, đây là Trương Triệu Hòa tự mình thừa nhận, Trương Triệu hòa căn bản không xứng với Thẩm Tòng Văn. Thẩm Tòng Văn từng được đề cử giải Nobel văn quan điểm này tranh cãi không ngừng nghỉ, cô giáo kia vừa nghe xem sinh viên tranh luận, sau đó đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh đang chơi điện thoại. Mọi người đều bị đề tài này nâng lên hứng thú của mình, cùng thảo luận với người bên cạnh, Triển Dịch Minh lại cúi đầu nhìn bản giáo gõ bàn Triển Dịch Minh, “Bạn học, em nói xem, em có ý kiến gì không.”Hình như Triển Dịch Minh có chút không hiểu, nhưng người bên cạnh anh lập tức nói đứng rất thẳng, không hề có cảm giác ảo não vì bị cô giáo bắt được, “Em cho rằng, Thẩm Tòng Văn có thể gặp được Trương Triệu Hòa, là may mắn lớn nhất cả đời Thẩm Tòng Văn.”Cô giáo kia chau mày, ý bảo anh nói tiếp, mà bạn học hình như cũng cảm thấy hứng thú.“Chúng ta cả đời này, có thể có bao nhiêu cơ hội gặp phải người khiến chúng ta theo đuổi bất chấp tất cả không thể chùn bước? Có thể gặp được không phải là may mắn sao? Luôn có người nói được yêu là may mắn, nhưng em cho rằng, yêu người khác mới là may mắn. Mọi người suy nghĩ thử xem, khi chúng ta được yêu thì cũng không xác định người này không phải người mình yêu, người ấy không phải thích hợp với mình, mình không ghét người ấy. Nhưng khi chúng ta yêu thì lại biết, người đó chính là người mình muốn, chính là mình luôn tâm niệm, đây chính là may mắn, bởi vì biết hơn nữa còn tìm thấy người mình muốn.”Cô giáo bị quan điểm này hấp dẫn, gật đầu một nhiên có nữ sinh mở miệng, “Vậy cậu đã tìm được chưa? Vận may của cậu.”Triển Dịch Minh nhìn nữ sinh kia một cái, “Tìm được rồi.”Chuông tan lớp vừa kêu lên, Triển Dịch Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn phía sau một vòng, lúc này Thẩm Tây Lăng đang nhìn anh, cô cũng cảm thấy quan điểm của anh rất kì lạ, là kì quái, nhưng lại rất có đạo lý. Không biết có phải là cảm giác của cô hay không, cô cảm thấy ánh mắt của anh dừng trên người mình hai giáo kia đứng trên giảng đường, “Lớp học này chính là nói cho mọi người biết, mỗi người đều hiểu tình yêu một cách khác nhau, mỗi người đều có cách nghĩ tình yêu thuộc về mình, chỉ cần thích hợp với tình yêu của mình chính là tình yêu tốt nhất.”Thẩm Tây Lăng tỉnh lại, bóng đêm tối tăm, tay của cô bị người khác nắm thật rút một chút, hình như cũng làm người bên cạnh thức giấc.“Đã tỉnh rồi à?”Cô nghe được Triển Dịch Minh tình của cô còn có chút mơ hồ, nhưng trong lòng có thứ gì đó càng được xác định rõ, chỗ trống trong lúc vô tình đã được lấp nhích gần tới anh một chút, đôi môi dính lên môi anh, hình như anh cứng đờ, lúc này mới từ từ đáp lại.“Triển Dịch Minh, chúng ta lại có thêm một đứa con nữa đi!”Nếu như thế này có thể khiến anh an tâm, cảm giác an toàn là dành cho yêu thích hợp với mình là tình yêu tốt giả nói ra suy nghĩ của mình đây chỉ là 1 phần thôiTrước có một người bạn hỏi tôi, tại sao tôi lại viết một nữ chính như vậy. Đúng vậy, cô ấy tùy hứng như vậy, lại không hiểu chuyện, thậm chí có nhiều người thấy, cô ấy không có ưu điểm nào. Nhưng tôi chọn viết về một người phụ nữ thế này, chúng ta thường cũng lấy trưởng thành làm lý do, sau đó khiến những thứ đơn thuần hồn nhiên kia phai màu đi. Lớn lên thì nhất định không thể đơn thuần lại ngây thơ sao? Cũng không phải, chỉ là chúng ta khong có năng lực vừa đơn thuần ngây thơ mà thôi. Nếu như lớn lên thật sự phải trả giá là mất đi những thứ này, vậy nên tự hào về nó sao? Tôi không cảm thấy, thậm chí có chút…. Đáng buồn, bởi vì là bị buộc, không phải thực sự nghĩ chúng ta cũng có nhiều người đồng ý lớn lên như vậy, cũng nhận định lớn lên thế này, vậy có ít người nguyện ý đi đấu tranh chứ? Nhiều hành động của nữ chính không tốt lắm, nhưng cô ấy một mực đấu tranh, dù cuối cùng khuất phục, thậm chí đến cuối cùng cũng đi con đường mà đa số người đều tại sao tôi lại muốn viết một cốt truyện thế này? Bởi vì tôi còn nhớ rõ lúc tôi học trung học từ phòng học đi về phòng ngủ thì có một khắc, suy nghĩ trong đầu tôi là Cả đời tôi chỉ biết yêu một người, chỉ kết hôn với một người, sống đến răng long đầu nghĩ này, bây giờ tôi nhớ lại khiến tôi cảm giác mình ngu ngốc, mà tôi hoàn niệm mình khi đó. Mà mình bây giờ, không ngừng thỏa hiệp, không ngừng khuất phục, mình như vậy, tôi không thích, dù tôi khong thích cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì tôi vẫn phải làm như viết một người phụ nữ thế này, luôn trốn tránh, giống với tôi, vẫn muốn dùng nhiều việc trốn tránh, bất mãn đối với cuộc sống bây giờ, sau đó cuối cùng lại về hiện trạng, thật ra thì tự tôi chính là người không tuyệt truyện Chúng ta chia tay đi!Hướng Tri Dao lấy quần áo của mình ra, đặt trên giá sách, vị trí của mình gần cửa nhất, giờ phút này liên tục khoa tay múa chân trước cái gương đằng sau cửa. Món này không hài lòng lắm, một số đồ hình như không đẹp mắt lắm, tóm lại, không có cái nào có thể làm cho cô nhìn sơ qua. Đã hơn một tiếng rồi, cô còn đang buồn phiền vì quần áo. Lần này không chỉ hẹn một mình với Triển Dịch Minh, còn cả một đám bạn, nên phải cố gắng mặc quần áo sớm liền sột soạt, Thẩm Tây Lăng vẫn còn ở trên giường híp mắt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Hướng Tri Dao một cái, lại rụt về, ngủ Tri Dao nhìn chằm chằm Thẩm Tây Lăng, thời tiết cũng nóng lên, bạn cùng phòng đều thay bằng chăn lụa trắng hóng mát lại phòng muỗi, thì Thẩm Tây Lăng lại không, dùng chăn dầy cộm nặng nề, làm hại mấy người các cô buổi tối lúc ngủ nhìn chăn của cô cũng thấy nóng, bảo cô đổi thì cô kiên quyết không đổi.“Nếu đã tỉnh rồi, thì cho ý kiến đi!” Hướng Tri Dao kêu la lên, trong phòng ngủ chỉ có 2 cô, hai bạn học kia nhà gần với trường, chủ nhật cũng sẽ về nhà.“Hẹn mấy giờ?” Thẩm Tây Lăng nói với giọng miễn cưỡng.“Bốn giờ chiều.”Trên giường có chút động tĩnh, Thẩm Tây Lăng đang sờ điện thoại, vừa nhìn bây giờ mới có 10 giờ sáng, lập tức giả chết, bất kể Hướng Tri Dao gọi cô thế nào đều không động cùng Hướng Tri Dao mượn Thẩm Tây Lăng một cái váy mặc, lý do là trong lòng đàn ông đều có một Lâm Đại Ngọc*, hôm nay cô giả bộ Lâm Đại Ngọc một chút. Hơn nữa, cô và Triển Dịch Minh hẹn hò lâu như vậy, ngày này đều ăn mặc một kiểu, người ta nhìn cũng thấy phiền.*Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng, tớ đã giải thích ở mấy chương đó Thẩm Tây Lăng mới từ trên giường bò dậy, tóc loạn, trên mặt còn hiện vẻ buồn ngủ, nghe nói như thế lập tức gật đầu một cái, sợ bị Hướng Tri Dao kéo lại một lần nữa, lập tức chạy đi rửa Tri Dao kiên định với suy nghĩ của mình, ngay cả mình ngày ngày ăn một món ăn cũng thấy chán, đàn ông đương nhiên cũng thấy chán với người phụ nữ bên cạnh mình. Cho nên cô cảm giác mình thay đổi chút rất tốt, huống chi bây giờ Triển Dịch Minh ra ngoài thực tập, thấy những cô gái ăn mặc đoan trang, không chừng đổi khẩu gian vừa tới, cô liền cầm túi ra trước kia cô và Triển Dịch Minh hẹn thì cũng đưa Thẩm Tây Lăng đi cùng, Thẩm Tây Lăng tự nhiên sẽ kéo Đỗ Diên Hằng đi cùng nữa, bốn người, hai đôi, cảm giác cũng không tệ. Nhưng Thẩm Tây Lăng ích kỉ, hình như thích không gian hai người hơn, vì vậy về sau liền hẹn hò với bạn trai của tới chỗ đã hẹn, Triển Dịch Minh đã đến trước. Cô nhìn người ở phía xa xa đó, mặc áo sơ mi màu đen thương hiệu không nổi, quần thể thao, trang phục tùy tiện, nhưng cô cảm giác bạn trai mình có thể đánh đổ được vô số đàn ông trên con đường như anh thấy cô, mặt chuyển sang phía cô. Điều này khiến cô quên mất hôm nay nên giả trang thục nữ, vì vậy dứt khoát chạy tới, làn váy tung bay, nụ cười như hoa, cục kì mỹ lệ. Nếu như không chạy nhanh như vậy, có lẽ cô sẽ không thấy nét mặt anh biến đổi rõ ràng như thế. Mang theo sự kinh ngạc mừng sau về sau cũng khôi phục bình thường, khiến cô không giải thích được. Đi tới chỗ, trầm mặc mấy giây mới mở miệng, “Anh đợi lâu không?”“Không lâu lắm.” Triển Dịch Minh nhìn cô mặc váy, “Nghĩ thế nào lại mặc như vậy?”“Khó coi sao?”“Không phải.”Chỉ là người không thích hợp lắm, nhưng anh không Tri Dao kéo tay Triển Dịch Minh, chỉ là hôm nay phát hiện anh không bình thường. Ngày thường, bọn họ ít nhiều cũng tìm một chỗ để nói chuyện, hôm nay lại khác, anh cứ trầm mặc. Cô có nhiều bạn, dạng tiếng nói có trọng lượng, có thể hẹn ra ngoài chơi mạt chược uống rượu, đi tới bar nhảy nhót, bạn bè kiểu này, từ trước đến giờ cô sẽ không từ chối, tại sao phải từ chối, bạn bè kia cũng có thể mang đến cho mình vô số niềm quyết định giới thiệu Triển Dịch Minh với các bạn của cô, cô đã quan sát một thời gian, người đàn ông này không tệ, là dáng vẻ và tính tình cô thích, đã như vậy, vậy thì là anh cô đưa một đám bạn đi ăn cơm, nếu là bình thường, thời gian ăn cơm chắc chắn rất dài, nhưng hôm nay còn có giải trí, vì vậy mọi người vội vã ăn xong liền đi tới quán rượu. Hướng Tri Dao đã nói trước sẽ bao hết, cho nên các cô trong quán rượu, điều này không có nghĩa là không náo sinh ở đây đã sớm nói lên, là mặc váy, vốn định mặc bikini, nhưng thế thì những người đàn ông này lời rồi, vì vậy đổi sang mặc váy, càng ngắn càng tốt. Hơn nữa, những nữ sinh nửa phần Hàn, vì vậy mỗi người mang tới một bài Hàn*.* Cái này t thử xem trên QT là Hàn tên nước thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn Tây, Trung Tri Dao và Triển Dịch Minh ngồi chung một chỗ, cười nhìn từng người lên hát, phát âm không đúng cũng không đàn ông cũng tham gia náo nhiệt, đi lên hát, “Quan khách, không thể.”, hát tới đoạn, Đều tại em đẹp như vậy, phong cách lại quyết rũ như thế.” Thì mọi người cười ầm lên, sau đó nam sinh khác thì hầm hừ, “Không…. Không nên…..”Không khí quả thật cao tới cực Tri Dao từ trước đến giờ thích chơi, nhưng hôm nay lại chọn mặc váy, vừa rồi còn bị mấy người bạn cười, cũng không tiện đi lên tranh cãi. Cô nhìn Triển Dịch Minh, phát hiện anh cười cứ như không cười, cả người có vẻ chán nản, vì vậy kéo anh, “Anh làm sao vậy? có phải công việc có vấn đề hay không?”Vỗn hi vọng anh cũng vui chơi một chút, thuận tiện mấy người bạn thấy anh như vậy, trạng thái của anh, đành phải phất tay một cái, “Không có gì.” Trong ánh mắt còn nghi ngờ sao cô lại hỏi mình như Tri Dao cười cười, cứ có cảm giác rất kì người chơi xong, liền ngồi xuống uống rượu. Hướng Tri Dao tranh thủ thời cơ này, giới thiệu Triển Dịch Minh cho mọi người, vì vậy mọi người bắt đầu thay nhau mời rượu, Triển Dịch Minh cũng không từ chối, vốn mọi người cố ý làm khó. Điều này làm Hướng Tri Dao rất lo lắng, cũng may, tửu lượng của anh nhìn qua cũng không tệ không sai, cũng không bù nhiều lần mời rượu như thế.“Ai, các cậu đừng có khinh người quá đáng nữa.” Cô không nhịn được mở miệng.“Lại đau lòng…..” Thỉnh thoảng truyền ra tiếng Dịch Minh uống không ít, mặt cũng đỏ, mấy người đàn ông bên cạnh thấy vậy, liền không uỗng rượu người bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi Hướng Tri Dao bọn họ gặp nhau thế nào, hẹn hò ra sao, hơn nữa không thể tránh khỏi, khiến cô cực kì buồn bực, cứ như một đám già 38 vậy……Nam sinh ngồi bên cạnh Triển Dịch Minh vỗ vỗ vào người anh, “Ai, cậu muốn làm gì nhất đối với người phụ nữ mình yêu?”Vốn không tốt bụng như vậy, muốn thừa dịp Triển Dịch Minh say rượu nghe lời nói bạo của Tri Dao cũng không ngăn cản, thật ra thì cô cũng muốn mặt Triển Dịch Minh mang theo mê mang, “Người phụ nữ tôi yêu?”“Đúng, cậu muốn làm cái gì nhất với cô ấy?” Vẫn còn hướng dẫn từng Dịch Minh bưng ly rượu lên một hớp uống hết, “Tôi muốn đánh gãy chân cô ấy…..”Mọi người khiếp sợ, cười cũng cứng lại, “Tại sao?”“Như vậy cô ấy không chạy nữa, tôi có thể đuổi theo cô ấy……”Một câu nói, thế nhưng khiến nữ sinh ở đây cảm động, một phen cảm thán xong, đều nhìn Hướng Tri Dao, “Qúy trọng anh ấy thật tốt vào, yêu cậu như vậy…..”Hướng Tri Dao lại thấy mình ở ngoài, giống như cái câu nói đó không có quan hệ gì tới mình, cô lúng túng liếc mắt nhìn Triển Dịch Minh, anh đã gục trên bàn, không thể làm gì khác hơn là cười với bạn, “Anh ấy uống say nói lung tung các cậu cũng tin, khó trách cứ bị đàn ông lừa, giữa chúng tớ là tớ theo đuổi anh ấy, chỗ nào cần anh ấy đuổi theo.”Bạn bè tự nhien nói cô một hồi, trong đó có một nam sinh trong đám đó nói trung, “Lời nói uống say mới là lời nói thật lòng, Rượu Vào Lời Ra cậu chưa từng nghe thấy sao?”Hướng Tri Dao không nói được bên trong mình là cảm giác gì, nhưng suy nghĩ một chút cũng thấy rất đưa Triển Dịch Minh tới nhà bạn ở nhờ một điểm, lúc đi một mình về trường, đầu tỉnh táo không này, cô mới nhớ tới lời của Triển Dịch Minh tôi muốn đánh gãy chân cô ấy, như vậy cô ấy không chạy nữa, tôi có thể đuổi theo cô ấy…..Cứ cảm giác có chỗ nào không sao muốn đuổi theo? Bởi vì cô chạy quá nhanh, cho nên anh ấy không đuổi kịp…..Đứng tại chỗ, toàn thân run hôm sau, Hướng Tri Dao liền chạy tới văn phòng, hỏi nhiều người quen biết, mới biết Triển Dịch Minh chính xác là sinh viên thầy cô thích nhất, đồng thời lúc thầy cô lười còn muốn đưa bài thi để anh lòng có rất nhiều thứ, dây dưa thành một tình của cô không tốt, biểu hiện rất rõ ràng, trở lại phòng ngủ xong, Thẩm Tây Lăng liền hỏi cô thế nào.“Tâm tình không tốt.” Cô nhìn Thẩm Tây Lăng, “Uống rượu cùng tớ đi!”Không phải rượu vào lời ra sao?Một tuần sau Hướng Tri Dao liên lạc với Triển Dịch Minh.“Triển Dịch Minh, chúng ta chia tay đi!” Cầm được thì cũng buông được, cho tới giờ đều là tác phong của Dịch Minh dừng thật lâu, “Em chắc chắn chứ?”“Em chắc chắn” Ba chữ ngậm trong miệng, vẫn không ngờ chính mình lại nói ra lời như thế.“Em nhớ anh đồng ý hẹn hò với em thì trước chưa gặp em, chỉ bằng một bức thư, anh đồng ý làm bạn trai em, có phải anh quá tùy tiện hay không?”Hình như Triển Dịch Minh nghĩ tới điều gì, “Cho nên bây giờ em muốn thoát khỏi người đàn ông tùy tiện như anh?”“Đúng vậy, làm sao anh có thể tùy tiện như vậy!” Hướng Tri Dao nắm điện thoại thật chặt, “Em xác định rồi, chúng ta chia tay đi!”“Ừ.”“Làm sao anh cũng không thử xoay chuyển? có lẽ anh cố gắng, em sẽ mềm lòng!”Triển Dịch Minh lại cười, “Đừng như vậy.”Ba chữ, làm cho cô thấy chua xót muốn được khóc. Đừng như vậy, cô thế nào chứ!“Đầy nam sinh viết thư tình cho em, làm chuyện khiến em rung động, nhưng em lại thấy chướng mắt, làm sao em lại nhìn trúng cái người đàn ông không để em vào trong mắt, mẹ kiếp, thói đời chết tiệt.”“Đúng vậy, thói đời chết tiệt.”Nghe được lời này của anh, cô lập tức cảm thấy thoải mái, anh cũng không khá hơn cô là điện thoại, Hướng Tri Dao ngâm nga giai điệu, thất tình, lại có thể thành con người mới, thật một lần thất tình, đều là một con người Thẩm Tây Lăng ở trong tình trạng làm việc không ngừng, thậm chí có một lỗi nhỏ, cô sửa rồi mà vẫn bị sai, đồng nghiệp ân cần hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì phải không, cô cũng chỉ lắc đầu, tiếp tục sửa lỗi. Tình trạng này không chỉ xuất hiện trong công việc, cô lấy một chén nước cũng bị bỏng, dù không nghiêm trọng bắt đầu mê mang, mình trở lại thành phố này, rốt cuộc vì cái gì? Muốn nhìn một chút, người thân của cô có thể vì cô không ở đây mà thay đổi hay không? Ai rời đi ai cũng không sống được sao?Đi làm lúc rảnh rỗi, Hạ Ngôn gọi điện thoại, bảo cô về nhà nhiều một chút, dù sao đó cũng là nhà cô, cô cũng gật đầu liên tục. Cô có người nhà, có chồng, có con, nhưng vẫn nhẹ nhàng, giống như thành phố này không có người nào có thể khiến cô cảm thấy yên lòng được, để cho cô thấy an toàn, cô như một người lưu lạc, cố chấp muốn tìm một chỗ tốt nhất để tránh bão, nhưng vẫn chưa tìm đến một quán ăn trưa gần công ty thì gặp phải bạn học cùng trung học, lúc học trung học thì quan hệ của họ tạm được, dù sao tính cách, gia thế cũng không khác biệt lắm, cũng có tiếng nói chung. Đối phương hỏi cô dạo này sống thế nào, cũng chủ động nói tới cuộc sống của mình, gặp được Thẩm Tây Lăng là lộ vẻ hiểu nhau không cần nói, nói chồng cô ấy với chồng Thẩm Tây Lăng là một cặp đức hạnhtheo nghĩa xấu, chỉ biết ăn chơi rượu chè, đối với loại đàn ông này, nếu như bạn cứ so đo, nhất định sẽ để ình tức chết, dứt khoát ai đi đường nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau, mình sống vui vẻ, cũng không để cho bố mẹ mình lo lắng, vẹn toàn đôi Tây Lăng vừa ăn cơm, vừa nghe, cũng không muốn chen vào nói, cho đến khi đối phương nói một câu, “Tớ còn rất hâm mộ cậu.”Thẩm Tây Lăng dùng khăn giấy lau miệng, lúc này mới giương mắt lên, “Tại sao?”. Gia thế và tướng mạo của đối phương cũng khá, hoàn toàn không cần phải hâm mộ mình, dù hôn nhân của các cô nhìn qua cũng giống nhau, nghĩ tới đây không khỏi cười khổ.“Ít nhất cậu có một người bạn tri kỉ, bây giờ mới phát hiện ra có bạn tri kỉ thật là tốt, ai…..”Đối phương chủ động mời khách, Thẩm Tây Lăng cũng không thể từ chối. Đã rất lâu rồi, không có ai nhắc cô từng có một bạn tri kỉ, một người có thể tâm sự, núp trong cùng một cái chăn lặng lẽ nói chuyện về ngoại hình các học sinh nam, trong lớp học sinh nam đối với mình cũng không tốt lắm, nhưng những chuyện nhỏ bí ẩn cũng nguyện ý chia sẻ với đối phương, sẽ không lo lắng cô ấy có một ngày sẽ bán đứng mình, tin tưởng cô ấy như cô ấy tin chuyện trong mấy ngày, cũng khiến tâm tình cô đi xuống, nhất là nghe được tên của Hướng Tri Dao, lại khiến lòng cô khẽ chua vẫn nhớ, lúc học cấp 3, có một cô gái khiến toàn trường điên cuồng, một cử động có thể biến thành tiêu điểm của mọi người, luôn luôn độc lập, luôn làm theo ý mình. Ngay lúc biết Hướng Tri Dao là nữ thần trong lòng các nam sinh, đồng dạng cũng là loại người Thẩm Tây Lăng hâm mộ nhất, vĩnh viễn vì mình mà sống, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác chút Tri Dao sẽ đi một đôi giầy tinh xảo đứng ở sân tập thể dục, móng tay tinh xảo, bông tai mắt sáng, ngay cả tóc cũng là nhuộm. Chỉ cần có cô đứng ở đâu đấy, nhất định sẽ khiến người ta chú ý tới, khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm việc ăn mặc nổi bật, trở thành nữ sinh được bình luận nhiều nhất ở cô nữ sinh đó lại là bạn tốt nhất của Thẩm Tây Lăng, cô biết tính của Hướng Tri Dao là thế, cũng không phải cố ý đi hấp dẫn ánh mắt của người khác, thậm chí ánh mắt của người khác thế nào cô cũng không để rất lâu, cô đã không nghĩ tới người bạn tốt này, kể cả kỷ niệm cũng được cất giữ. Cô cũng không quan tâm tới tin của Hướng Tri Dao, giống như người này chưa từng bước vào cuộc đời của cô, rốt cuộc là thời gian quá mức vô tình hay là người đã thay đổi quá nhiều ký ức, ngay cả mình cũng đơn thuần tới cực điểm, chẳng biết tại sao, cô lại nhớ tới lúc tìm một chỗ để khóc lớn, khóc thút thít mãnh liệt, không có một chút đè thề, “Cả đời anh chỉ yêu một mình em, nguyện sống với em tới đầu bạc răng long.” Là lời thề ngây thơ nhất, luôn nhắc nhở chúng ta rơi xuống, từ từ già đi như thế lúc tan làm, Thẩm Tây Lăng cảm giác như mình bị nhốt vào nhà tù vậy, rốt cuộc có được tự do, cho dù cô không phải là một người tốt đi đến nơi, sau khi tan làm thì cuộc sống không có bất kì sự sắp xếp nào, nhưng vẫn suy nghĩ muốn tìm một chỗ, ổn định tâm tình không bất thường hôm hình như trời cao đặc biệt thích cùng cô đối đi ra khỏi công ty được mấy bước, đã nhìn thấy một chiếc xe đứng ở trước công ty. Giờ phút này, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười hướng cô. Cô mấp máy môi, có lẽ đối với người đàn ông này luôn luôn có thành kiến, vì vậy nụ cười của anh khiến cô nghĩ đến hai từ “Dối trá.”Sợ bị đồng nghiệp khác bắt gặp, cũng sợ xe của anh đứng ở chỗ này tạo ra nhiều rắc rối hơn, vì vậy bước nhanh tới, mở cửa xe, ngồi Dịch Minh vẫn nhìn cô, không biết có phải sự phối hợp của cô khiến anh thấy kinh ngạc, dù sao vẫn nhìn cô, cũng không nói gì, không lái xe đi. Thẩm Tây Lăng nhịn một lát, sau đó mở cửa xe, đi ra ngoài, lại kéo cửa xe ra ngồi chỗ cạnh tài xế, ngồi xuống, thực hiện xong, Triển Dịch Minh mới chậm rãi lái xe rời đi.“Anh lại muốn làm cái gì?” Cô nói chậm rãi, không chuẩn bị gây gổ, ít nhất bạn học cùng trung học của cô nói rất đúng, cuộc sống ai đi đường nấy, không cần vượt qua ranh giới gì, như vậy là tốt với tất cả mọi Dịch Minh liếc nhìn cô một cái, “Đến nhắc nhở em còn có nhà, có chồng có con.” Dừng một chút, quan sát vẻ mặt của cô, “Em chẳng lẽ quên mất rồi sao? Coi như quên chúng ta không có quan hệ, anh có thể đến nhắc nhở em.”Anh vẫn cười, hoàn toàn không có mặt lạnh tỏ rõ tâm tình anh không tốt như đêm hôm đó. Nhưng so sánh ra, cô càng không thích bộ mặt của anh như bây giờ, để cho cô không cách nào phán đoán lời nói của anh có thực giả hay không, cũng không nhìn thấu được rốt cuộc tâm tình anh tốt hay cực xấu mà biến cô thành đồ anh nhắc tới con gái thì cũng khiến toàn thân cô cứng lại một gái cô, sinh ra nhỏ như vậy, bởi vì đau đớn, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn con mình, làm thế nào cũng không thấy rõ. Đó là miếng thịt từ trên người cô rơi xuống, đau là cô, nhưng cô lại ném đi dễ dàng như vậy, nói đi là đi, chưa trở về một chí mấy đêm liền, cô không dám nhìn mặt của An An, chuyện gì cũng quăng cho bảo mẫu, cô không quản không hỏi. Mà Triển Dịch Minh thấy bộ dạng cô như vậy, liền bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, mắng cô uổng làm mẹ. Cô nghe được Triển Dịch Minh nói mình như vậy, nhưng lại cảm thấy anh nói đúng, cô quả thật không phải một người mẹ tốt, cũng không xứng làm đó cô có một người bạn học đại học, gọi điện thoại nói chuyện với cô. Nữ sinh đó kết hôn được hơn một năm, lúc đó mang thai, nhưng vào lúc này phát hiện chồng mình ngoại tình. Chồng của cô ấy tỏ thái độ rõ ràng, anh ta sẽ không chia tay với người tình, cũng không cắt đứt quan hệ, cô sống thì sống, không sinh con cũng không quan tâm, muốn ly hôn cũng được, không ly hôn cũng Tây Lăng nghe được hết sức tức giận, bảo bạn học lúc đó thừa dịp mới mang thai được mấy tháng liền phá thai rồi rời khỏi người đàn ông kia đi, nhưng cô ấy lại khóc nói không làm được, cô ấy không nỡ bỏ con mình, không bỏ được, vì vậy nhất định phải sinh nó Tây Lăng yên lặng nghe, trong đầu chỉ có ba chữ Không bỏ được, không bỏ được…..Cô không muốn có một ngày ba chữ này lại xuất hiện với cô, cô sợ nhìn con mình lớn lên từng ngày, gọi cô là mẹ, ngủ với cô, cầm bàn tay bé nhỏ của con mà dắt đi. Cô sợ xuất hiện bức tranh này, tất cả bọn họ đều là liều thuốc phiện, sẽ khiến bạn nghiện, sẽ không nỡ bỏ, không thể để xuống cuộc hôn nhân của cô đã có trăm ngàn vết thương, tha thứ cho sự ích kỉ của cô, không muốn đứa bé này ràng buộc cô cả đời, không muốn có một ngày cô quyết định rời đi, lại phát hiện ra mình không bỏ cũng không nguyện ý sinh ra một sinh mạng vô tội như vậy, giống như là nghi thức hoàn thành cuộc hôn nhân này. Nhưng khi nhà họ Triển có bất mãn với cô, bảo cô tình mẹ cũng không có, cô muốn ra nước ngoài thì lập tức bị bác bỏ, nhất là nhà họ Triển không biết từ nơi nào biết được cô có một người bạn trai đã yêu lâu năm rồi, càng không chấp nhận cô xuất ngoại. Lúc đó cô rất kiên trì muốn xuất ngoại, thái độ cứng rắn muốn rời đi, Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái cũng thỏa hiệp, sinh cốt nhục của nhà họ Triển rồi sẽ cho phép cô xuất ngoại, nếu không không bàn nữ đều làm bằng nước, có khuyết điểm của mình, khuyết điểm lớn nhất chính là mềm lòng, nếu như sinh con ra, sẽ khiến người nhà cô càng tốn tâm tư hơn, cũng khiến con trai mình trưởng thành lên một chút. Lúc đấy Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái nghĩ rằng nếu Thẩm Tây Lăng sinh con, có lẽ cô sẽ không rời đi, nhưng không ngờ rằng cô vẫn kiên trì như thế, hơn nữa hành động quả quyết đến Thẩm Tây Lăng vẫn trầm mặc, Triển Dịch Minh cũng không tức giận, tiếp tục nói, “Ngày đó bố mẹ em nói chuyện với anh rất nhiều, anh đột nhiên cảm thấy đề nghị của bọn họ không tồi.”“Bọn họ nói gì với anh?” Thẩm Tây Lăng bị hấp dẫn bởi nội dung câu nói của anh, nghiêng người nhìn anh.“Bọn họ nói em mới về nước không được bao lâu, bảo có nhiều điểm em cần tha thứ cho anh, cũng nói tính cách của em, nên tha thứ cho em một chút. Dĩ nhiên nói nhiều nhất là anh là người đàn ông có gia đình, nên tốn chút thời gian dành tình cảm lên vợ mình.” Nói xong câu cuối cùng thì anh nhìn chằm chằm cô, ý vị ánh mắt không Tây Lăng lại cảm thấy có chút lạnh rồi, rất lạnh.“Anh tin lời của bọn họ sao?” Âm điệu của cô có chút cao, chính cô cũng không phát hiện ra cô có chút kích động, giống như là đang sợ.“Tại sao không tin?” Triển Dịch Minh nâng khóe miệng, “Anh rất tôn trọng với trưởng bối, đề nghị của bọn họ anh luôn thực hành, ví dụ như mấy năm trước ông nội bảo anh cưới em, anh cũng làm.”“Anh không cần phải nói quang minh chính đại như thế, tôi biết rõ anh không có hứng thú gì với tôi, về sau chúng ta cứ theo làm theo phương thức sống trước kia…. “Triển Dịch Minh ngắt lời cô, “Làm sao em biết anh không có hứng thú với em?” Tầm mắt anh nhanh chóng lướt qua mặt cô, “Dung mạo em không tệ, mặc dù không phải dạng anh thích.” Anh lại đưa tay ra, chạm vào ngực cô từ từ đi xuống, “Vóc người không tồi, đối với việc bồi dưỡng chuyện tình cảm, dĩ nhiên có thể suy tính.”“Anh coi tôi là cái gì?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ tức mắt của anh cùng động tác, như thấy được một người phụ nữ xa lạ, đối với cô còn cảm thấy rất hứng thú, vì vậy có vài phần thích thú.“Một người phụ nữ.” Anh dùng tay chỉ vào, “Một.”Thẩm Tây Lăng nghẹn đỏ mặt, cũng không thể phủ nhận với anh, cô cũng là một người phụ nữ không phải sao? Lost your way?Sorry, we can't find that page. You'll find lots to explore on the home page. Error Code NSES-404FROM LOST IN SPACEBuild Identifier vbfa0ae09Instance b773d23a-5261-4c3e-b77e-fbd18146bf29Request Id 6f95a4d4-4d88-48b2-9f45-dd73af142d26-1465088 Thẩm Tây Lăng sờ sờ túi của mình, lúc này mới phát hiện ra lúc ra cửa còn không mang điện thoại di động. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn, lúc cô ra cửa thấy điện thoại không còn pin, liền để điện thoại ở trong phòng sạc pin, sau cũng không chú ý. Cô lấy chìa khóa ra, mở cửa trước, bật tất cả đèn lên, lầu trên lầu dưới có vẻ sáng rỡ khác thường, một mảnh sáng có thể khiến cô có cảm giác an lên tầng, lấy điện thoại, sau đó mở chóng vào phần danh bạ, gọi số điện thoại của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa nghe được điện thoại của cô, không thể không oán giận cô thế nào lại vào lúc này tắt máy, buổi chiều An An có điểm khác thường, đến buổi tối thì cả người không thoải mái, khiến hai ông bà sợ gần chết, gọi điện cho cô thì cô tắt máy, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Triển Dịch Tây Lăng dĩ nhiên là gấp gáp, vừa đi vừa tắt đèn, muốn lập tức chạy giờ Hạ Ngôn lại nhẹ nhàng rồi, chỉ nói hiện tại do thời tiết qua nóng, giờ còn đnag truyền nước biển, bác sĩ cũng bảo là không còn gì đáng lo ngại Tây Lăng hỏi địa chỉ rõ ràng, chạy cô tới, Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn đều ở ngoài phòng bệnh. Vốn chỉ định truyền nước biển xong rồi về, nhưng Triển Dịch Minh không yên tâm, lại bảo ở lại bệnh viện 1 ngày nữa, kiểm tra chắc chắn mới Ngôn chỉ chỉ bên trong với Thẩm Tây Tây Lăng đẩy cửa vào, thấy tư thế ngồi kì lạ của Triển Dịch Minh trên giường bệnh, mà Triển Hiểu An nửa nằm lên người Triển Dịch Minh. Mắt của cô bé nửa mở nửa híp, bộ dạng ngủ mà không ngủ, mà tay nhỏ bé của bé bị chích một cây kim. Chỉ là như vậy thôi, Thẩm Tây Lăng liền cảm thấy mình như bị cái gì đấy đâm Triển Dịch Minh thấy cô đi vào thì chỉ liếc nhìn cô một cái, căn bản không quan tâm tới cô. Thẩm Tây Lăng cũng không muốn nói cái gì với anh, nhưng nhìn con gái từ từ trợn to mắt nhìn cô, từ từ đi tới, khom người, vuốt mặt con gái, “Bây giờ An An cảm giác thế nào? Có khó chịu nữa không?”Triển Hiểu An hất mặt, qua mấy giây lại quay lại, “Mẹ thật đáng ghét, đi du lịch cũng không thèm đưa con đi.”Nghe được lời nói của Triển Hiểu An, Triển Dịch Minh liền để Triển Hiểu An đứng thẳng, nhìn vào Thẩm Tây Lăng, “Em đi một mình sao?”. Hỏi xong rồi, anh không biết lại nghĩ tới cái gì, lộ ra nụ cười tự Tây Lăng cũng không để ý tới anh, liền ôm An An vào trong ngực, “Mẹ đi tới chỗ mà đường không dễ đi, cũng không có gì thú vị lắm, An An đi sẽ thấy chán. Chờ An An lớn rồi, mẹ sẽ dẫn con đi tới nhiều nơi để vui chơi nhé.” Nói xong lại chạm vào cái mũi nhỏ của An An, “Cho nên An An phải lớn lên khỏe mạnh, không được ốm yếu nhiều.”Triển Hiểu An nhìn mẹ, sau đó gật đầu thật nhanh một thấy bình truyền dịch gần hết, Thẩm Tây Lăng đi tới nhấn vào nút đầu giường, một lát sau y tá liền chạy tới rút kim tiêm ra.“An An vừa rồi bị kim chích vào thế có khóc không?” Thẩm Tây Lăng hạ thấp y tá kia mở miệng trước, “Con gái cô rất ngoan ngoãn, không khóc chút nào! Không giống như mấy đứa bình thường, vừa lấy kim ra thì bắt đầu khóc lớn lên…..”Lúc này Thẩm Tây Lăng mới dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn Triển Hiểu An, “An An nhà chúng ta thật là ngoan.”Triển Hiểu An được khen, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười vì phải ở chỗ này cả đêm, Thẩm Tây Lăng đi ra ngoài trước để Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn về nhà, hôm nay cô ở đây chăm An An, ngày mai sẽ về ngày này, mặc dù Thẩm Tây Lăng nói đi du lịch, không ở nhà, nhưng Triển Dịch Minh cũng không chủ động gọi điện thoại tới. Hạ Ngôn vừa nghĩ lại cảm thấy có gì không đúng, lập tức muốn kéo Thẩm Tây Lăng ra một chỗ hỏi cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Sơ Văn lại ở trước mặt Hạ Ngôn dừng lại, không để cho bà ra khỏi bệnh viện, Hạ Ngôn còn trách chồng mình, “Ông kéo tôi ra làm cái gì?”“Bà không thấy vẻ mặt hai vợ chồng nó sao? Coi như bà hỏi thì có thể hỏi ra được cái gì, dù sao chúng nó cũng chỉ nói dối chúng ta. Cũng được. Mọi người đều có cách sống của họ, chúng ta cũng đừng quấy rầy quá nhiều.”Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn có sự lo lắng trong khi Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn rời đi, Thẩm Tây Lăng mới lại đi vào phòng bệnh. Bây giờ nhìn An An khá hơn rồi, nhưng mặt vẫn hơi thiếu sắc, cô lại đi hỏi bác sĩ, bác sĩ kia cũng chỉ nói là thời tiết bây giờ rất nóng, đã có nhiều đứa trẻ cũng xuất hiện triệu chứng như vậy, vấn đề không lớn, nhưng người lớn nhất định phải chú ý đề phòng trúng gió. Nói qua cũng chỉ bảo Thẩm Tây Lăng về nhà đun chút thuốc thảo mộc lên cho cô bé uống…., Thẩm Tây Lăng nghĩ tới uống thuốc như vậy thì khổ, lập tức hi vọng bác sĩ kê đơn thuốc. Bác sĩ kia lại cười, dĩ nhiên có thể kê đơn, nhưng kì thật không cần phải làm vậy, hơn nữa thuốc ở trong bệnh viện đắt hơn ở ngoài rất nhiều, để cô không phải tốn kém nhiều, cũng nên đi mua ở tiệm thuốc Tây Lăng thấy thái độ của bác sĩ này, còn cảm thấy thú trở lại phòng bệnh thì An An đang kéo đau bụng, Triển Dịch Minh liền bảo Thẩm Tây Lăng trông con, anh đi ra ngoài mua ít thức ăn, cô không lên tiếng, nhưng gật đầu một ngồi ở mép giường, ôm An An ở trong ngực mình, vuốt đầu nhỏ của bé, nhất thời bùi ngùi, “An An, nếu như mẹ và bố không ở cùng nhau, con muốn đi theo ai?”Vừa nói ra, cô mới phát hiện ra mình đã kiên định cái gì đó. Cô không muốn đi nghĩ nhiều rốt cuộc là cái gì để ình trì hoãn việc đó như thế. Toàn bộ những thứ kia không có ý nghĩa gì nữa, cô cũng không muốn suy nghĩ tiếp Triển Dịch Minh muốn làm gì nữa, cô không cân nhắc những điều này là sau khi gặp mặt Hàn Vũ Sắt xong, trong đầu của cô lại xuất hiện một hình ảnh, có lẽ Triển Dịch Minh lâu như vậy không trở về là ở cùng với Hàn Vũ Sắt, có lẽ anh rất quan tâm tới đứa bé kia. Tức giận sao? Tức giận sao? Cô không biết trong lòng mình có cảm xúc gì, cũng không biết mình nên biểu lộ thế nào mới bình thường. Nhưng cô biết, mình không cần sống như thế ôm An An thì cảm xúc thấy tương lai mơ hồ lần nữa lại xuất hiện trong lòng cô, cô không rõ con đường tương lai của mình là gì, không có phương hướng, cô khát vọng trong cuộc sống của mình xuất hiện một ngọn hải đăng, chỉ dẫn hướng mình nên đi Hiểu An ngồi dậy từ trong ngực cô, quan sát vẻ mặt của cô, “Tại sao mẹ với bố lại muốn không ở cùng nhau?”Vấn đề kia đối với đứa bé mà nói, sẽ nghĩ ở với bố hoặc với mẹ như thế dù Triển Hiểu An vẫn còn nhỏ, cũng biết câu trả lời rất thận trọng.“Bởi vì, có lẽ bố con sẽ ở chung một chỗ với một cô, mẹ cũng sẽ ở cùng một chỗ với chú nào đấy.” Cô nhìn Triển Hiểu An, vẫn có chút không đành lòng, nếu như nhiều thứ trước sau không cách nào tránh khỏi, cô không muốn biến thành người lừa ra thì nhiều đứa trẻ vì bố mẹ ly hôn mà trở thành người đi con đường không có lối về, hơn nửa là trở nên quá mức nhạy cảm, bố mẹ cũng không có chỉ dẫn chính của người lớn nên là chuyện của người lớn, không nên đi ép buộc đứa bé tiếp nhận sai lầm của ai đó dẫn tới hôn nhân tan vỡ, nếu là tan vỡ, hai bên đều có nguyên nhân, chỉ là người nào có lỗi nhiều hơn một chút mà Hiểu An nhìn cô, có chút tức giận, đẩy cô một cái, “Mẹ lại muốn đi, phải không?” Trên mặt đầy uất ức, hốc mắt cũng này Thẩm Tây Lăng không đi an ủi con gái, cô ghen tị, cô cũng muốn mình uất ức như vậy rồi khóc, nhưng ai tới an ủi mình đây? Bọn họ chỉ biết nói Thẩm Tây Lăng, em đừng tùy hứng như vậy, em đừng không chịu trách nhiệm như vậy, em đừng ngây thơ như thế…… khóc cũng không có tư Hiểu An thấy mẹ không an ủi bé, lấy tay lau sạch nước mắt của mình, “Mẹ rất hư.”Đúng vẫn còn không đành lòng, lấy ra khăn giấy lau nước mắt An An, “Ừ, mẹ hư thật, cho nên An An đừng học mẹ.”-Triển Dịch Minh mua chút cháo, đã làm nguội, nhưng cũng không lạnh. Anh đi tới, suy nghĩ một chút đưa cháo cho Thẩm Tây Lăng, sau khi cô nhận lấy, tự tay đút cho Triển Hiểu An, chắc hẳn bây giờ đói rồi, Triển Hiểu An cũng ăn hết.“An An no bụng chưa?”. Thẩm Tây Lăng cầm bát Hiểu An lấy tay mẹ, đi sờ bụng nhỏ của mình, căng Tây Lăng không thể nín cười, để hộp cháo sang một bên, bụng của bé cũng đầy, xem ra thật sự no Tây Lăng vốn thấy An An không có gì nguy hiểm nữa, muốn mang bé về nhà,nhưng bây giờ cô bé cũng chẳng muốn làm gì, buồn ngủ rõ ràng, cũng liền dứt suy nhẹ giọng hừ, không được bao lâu thì An An đầu tới cuối, Triển Dịch Minh đứng ở một bên. Bọn họ như những đoạn ngắn của cuộc sống cứng rắn ghét lại với nhau, giữa nhau không có bất kì lời nói hay tình cảm nào, thấy được nhau, nhưng lại giống như đều ở một không gian khác ở bên trong, phương thức chung sống kì lạ, nhưng trước sau vẫn không tìm được cái gì đã phá vỡ điểm buộc khi An An ngủ, Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho An An. Phòng bệnh có điều hòa, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên, còn sợ An An lạnh. Làm xong tất cả, cô mới đi ra sau bệnh viện có nhiều chỗ trống, bây giờ kiến trúc xây dựng theo kiểu xanh hóa, bóng cây cỏ cũng nhiều, đi thêm mấy bước là tới một bồn hoa. Bệnh viên đã xây dựng lâu, hoặc là nói lúc di chuyển cũng không dời mấy cây cổ xưa đi, giờ phút này không ít người ngồi chung một chỗ trò chuyện, không nhìn ra là bệnh nhân hay là người độ buổi tối so với ban ngày thấp hơn nhiều, mặt đất cũng hơi ẩm ướt, khí hậu khác nhau ở từng khu vực cũng không có, còn có gió đêm thổi qua, chính xác là thời cơ tốt để hóng Tây Lăng tìm một chỗ ghế trống, trực tiếp ngồi Dịch Minh đi theo phía sau cô, cô biết kia cô không hiểu được cái gì là “Đến cuối cùng không mài được tính tình.” Là cái dạng gì, nhưng bây giờ biết, phải ở trong đó mới thật sự Dịch Minh ngược lại rất bình thản, “Trở về đi thôi! Anh sẽ coi chừng An An.”Thẩm Tây Lăng nhất thời không mở miệng, cô biết, chỉ cần mình không cãi vã, tự nhiên cùng anh nói chuyện, là có thể làm như không có gì xảy ra, như trước kia vậy, một nhà ba người, dáng vẻ nhìn qua rất đẹp. Lời của anh cũng đơn giản, cô đi về trước, ngày mai anh sẽ đưa An An về. Không thể phủ nhận, anh thật sự là một người bố chí cô đang suy nghĩ, nếu như bọn họ không kết hôn, sẽ thế nào? Hẳn sẽ không tệ như bây giờ, cô không thế tiếp tục chịu đựng sống như thế này, cũng không thể tiếp tục giả vờ đi lấy tư cách là một người đứng xem để đối đãi tất cả, vì sao hai người tách ra liền phải tức giận chứ? Bởi vì đổ lỗi cho người thứ ba, sẽ phẫn nộ. Cũng có thể làm được rất bình thản, vì vậy chia lìa. Bởi vì chia tay,cũng là buông tha chính có suy nghĩ như vậy, nhưng đa số người có cho đó là khảc thường không? Bản thân cô cho rằng như vậy là tốt. Nhưng ít nhất, cô có thể tự nói với mình, thật sự không quan tâm, thật sự không khó chịu. Rốt cuộc cô có thể có một ngày, biến thành dáng vẻ mình từng thích, cho dù cuộc sống không được như ý, cũng có thể thừa nhận mình độc không cần lúc gặp chuyện không may liền gọi cho chị trước tiên, hỏi làm thế nào, gọi cho bố mẹ, hỏi nên làm thế cuộc cô có thể thoát khỏi, có được cách thức mình muốn, cho dù là cô nghĩ Dịch Minh vẫn nhìn cô, cô bình tĩnh được có chút không bình thường, anh nhìn thời gian hiện lên trên điện thoại, “Có chút muộn.”“Nói chuyện một chút đi!” Cô phát ra một tiếng thở dài cực kì nhạt Dịch Minh nhìn cô một hồi, ngồi xuống bên cạnh có thể nghe được tiếng gió bên tai mình, rõ ràng như vậy, cũng làm ình biết rõ quyết định sáng suốt của mình, “Triển Dịch Minh, ly hôn đi!”Mệt mỏi, thật sự mệt của cô nói ra, Triển Dịch Minh cũng không có phản ứng, sắc mặt càng chìm đi, cuối cùng nghiêng người sang nhìn cô, “Đây chính là kết quả sau khi em đi du lịch sao?”Trên thực tế coi như cô đi du lịch về, cũng không có kết quả, có thể khiến cô quyết định thế này là tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Cô không cách nào tưởng tượng ra có một ngày, cô đưa An An đi ra ngoài, sau đó có một người phụ nữ nâng bụng bự lên. Còn có sinh mệnh của một người khác, luôn không ngừng nhắc nhở cô về cuộc sống khó chịu này. truyện này được edit ở DiễễnđàànLêêQuýýĐôônCô từng thích một nhân vật trong tiểu thuyết, cuối cùng yêu, chỉ vì người đàn ông kia đối với người phụ nữ mình từng yêu bảo phá con đi. Cô không cảm thấy người đàn ông kia có lỗi, một khi có con, thật sự không dứt ra được, vĩnh viễn dính nhau không đời, luôn nói đứa bé vô tội, đứa bé sinh ra liền khiến người khác khổ sở, vậy những người này không vô tội sao?Đó không phải là điểm bộc phát, chỉ là một phần nhỏ. Đó là ngòi nổ, khiến cô cuối cùng có dũng khí nói ra hai chữ Ly hôn’. Nói ra xong, trong lòng trống rỗng, mắt cũng chua xót, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng không có.“Có quan trọng không?” Cô nghiêng đầu qua, “Đây chính là điều tôi muốn.”Mệt mỏi, cô đứng dậy, nếu anh muốn cô đi về, vậy thì cô trở lúc đó, Triển Dịch Minh cũng đứng lên, kéo lấy tay cô, “Vậy tại sao đột nhiên nói vào lúc này? Đề cập vào thời điểm này chứ?”Cô thử một chút, không bỏ được anh, bình thản đáp lại anh, “Anh cho rằng vì cái gì thì là cái đó đi! Ly hôn đối với anh mà nói, không có bất kì tổn thất nào.”Anh còn có thể tìm được người phụ nữ dịu dàng tốt hơn cô, có thể nuôi được cả một đám phụ nữ, những người phụ nữ kia sẽ không biết điều giống như cô, sẽ không để anh phiền nói bình thản của cô, khiến anh tức giận, “Cái gì gọi là anh không có bất kì tổn thất nào? A, em bây giờ tới nói cho tôi biết em đang vì tôi sao?”“Ít nhất đối với hai bên chúng ta đều tốt đi!” Cô trầm mặc nói, “Anh có thể tiếp tục cuộc sống của anh, mà tôi cũng có cuộc sống mình muốn.”“Em còn có thể dối trá thế sao. Đỗ Diên Hằng trở lại, em có dũng khí đấu với tôi rồi. Em dám nói trước mặt tôi là em không gặp anh ta sao?” Anh cười cười, “Rốt cuộc em ngây thơ hay là ngu xuẩn đây, em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho 2 người sao?”“Bộ dạng uy hiếp này không dùng được rồi, tùy anh thích làm thế nào thì làm, dù sao anh cũng không ép bọn tôi chết được.” Giọng của cô vẫn bình thản như cũ, “Nếu như anh chỉ có thể dùng sự up hiếp, vậy tôi cũng chỉ muốn nói, thật ra anh rất ngây thơ.”Cô dùng lực bỏ tay anh ra, thậm chí không quan tâm tay mình thành cái dạng gì, anh cứ không chịu buông, như muốn bóp vỡ tay cô .Đủ rồi, thật quá đủ kia Hướng Tri Dao nói. Cô ấy hi vọng tất cả tình cảm không liên quan tới những người khác, để người trong cuộc tự quyết định, bất kể là tách ra hay ở cùng giờ cô cũng chỉ là giống vậy, không quan tâm người khác, chỉ vấn đề giữa cô và Triển Dịch Minh. Vốn chính là mâu thuẫn giữa anh và cô, không liên quan tới người khác. Anh không cho được cái cô cần, tương tự cô cũng không phù hợp với yêu cầu của thì sống riêng phần mình đi!Vì sao nhất định phải cấu xé cô ra để bản thân đau khổ dính vào nhau, cô không muốn tiếp tục mềm yếu và thỏa hiệp nữa.“Vậy tôi có thể ngây thơ cho em xem.”Anh vừa nói xong, Thẩm Tây Lăng liền há mồm cắn lên, dừng hết sức lực của mình, cắn thủng da thịt anh, mùi máu tươi tán ra, cô thậm chí cảm giác mình nếm được Dịch Minh cũng không hất cô ra, nhưng ánh mắt lo lắng vô cùng, nhìn thẳng không cắn anh nữa, bởi vì cho dù như vậy, anh không lựa chọn buông tay. Anh nở nụ cười, vết máu ở khóe miệng khiến cô nhìn qua giống như một người điên, cô không sao cả dùng tay khác lau đi, “Đừng ép tôi tới mức điên, đối với anh không có chỗ tốt nào.”“Cuối cùng hai chúng ta, ai ép buộc người nào. Đã nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như thế, trong lòng của em chỉ có một mình Đỗ Diên Hằng, em coi anh là cái gì?”truyện được edit bởi DiễễnđàànLêêQuýýĐôônCái tên đó khiến đáy lòng cô càng chua xót, “Tôi hận bản thân mình. Ban đầu lại chịu thỏa hiệp, nếu như mà tôi không thỏa hiệp, tôi liền sẽ cùng anh ấy chung sống hạnh phúc, thế nào cũng sẽ không ở cùng anh. Coi anh là cái gì, anh yêu cầu tôi coi anh là cái gì sao? Anh đừng để bộ mặt dối trá trước mặt tôi, bộ dạng giả bộ tình cảm như thế, bản thân cho là đối với tôi tốt, sau đó tôi nên cảm kích báo đáp lại vì anh đối tốt’ với tôi. Nếu như lòng tốt của anh là để cho tôi ngày ngày ở nhà chăm con, giặt quần áo nấu cơm cho anh. Sau đó tư cách hỏi anh ở đó làm cái gì cũng không có. Còn không quản không hỏi anh ở bên ngoài làm những cái gì. Vậy tôi nói cho anh biết, lòng tôi của anh thì tôi không lạ gì. Về phần Đỗ Diên Hằng sao? Thật sự tôi có gặp anh ấy, vậy thì sao, tôi nên bày tỏ tôi làm chuyện có lỗi với anh sao? Tạm thời anh ra vẻ mình bị hại, chuyện của anh với Hàn Vũ Sắt thì ai cũng biết, cuối cùng người nào có lỗi với ai vậy. Dĩ nhiên. Nhất định anh sẽ không nhận mình có lỗi. Anh là đại thiếu gia nhà họ Triển, từ lúc bắt đầu học trung học thì vô số nữ sinh yêu thương nhung nhớ anh, ánh mắt của anh, người khác đối với sức hấp dẫn của anh thì phục sát đất. Thật xin lỗi, lòng tốt của anh, tôi không thích được. Nếu như tôi vẫn ở chung một chỗ với Đỗ Diên Hằng, anh ấy nhất định sẽ không đối xử thế này với tôi, sẽ không để tôi khó chịu, sẽ không để cho tôi thấy mơ hồ không biết nên sống như thế nào, sẽ không để tôi nổi điên lên.”Triển Dịch Minh đưa ra một cái tay khác, cô nâng cô lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đánh đi, anh đánh đi, anh biết tôi không sợ anh.”Bàn tay anh dừng trên không trung, toàn thân cũng run rẩy.“Em tạm thời kiếm cớ, em sẽ để ý tôi ở chung một chỗ với người khác sao? Cho tới bây giờ em đều không quan tâm, những thứ này tất cả đều là em lấy cớ ra, thật ra em muốn rời đi đúng không? Em muốn quay về bên cạnh anh ta đúng không? Con mẹ nó, cho tới bây giờ em cũng không quan tâm tới tôi.”“Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi không quan tâm tới anh, từ đầu tới cuối cũng không có.”Cô nhìn anh, mở miệng từng câu từng chữ, ánh mắt đỏ lên, không chứa bất kì cảm xúc cùng anh buông tay cô xoay người, cũng không quay đầu nhìn bóng lưng của cô, nghe tiếng giầy cao gót của cô, càng ngày càng xa, càng ngày càng Tây Lăng cũng không trở về “Tây Minh Cư”, mà đi lung tung, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhìn hình những người kia, muốn theo người khác trong cuộc sống, thấy một chút ấm áp, để chứng minh thật ra cuộc sống vẫn rất tốt Tây Lăng trở về nhà họ Thẩm một thời gian, Hạ Ngôn cảm thấy kì quái, nhưng vẫn không hỏi gì. Mỗi lần Thẩm Tây Lăng ăn cơm, muốn nói cho bọn họ biết quyết định của mình. Nhưng cô biết, nếu nói ra, phần dịu dàng bây giờ này, nhất định không thể cất Ngôn gắp thức ăn cho cô, Thẩm Sơ Văn lại kể những chuyện xưa cho cô Ngôn với Thẩm Sơ Văn chỉ vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ không ngừng, sau đó hờn dỗi. Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vậy, tự dưng cảm thấy ấm một năm, đột nhiên Hạ Ngôn bị bệnh, Thẩm Sơ Văn đưa Hạ Ngôn tới bệnh viện, ngày ngày ở bên cạnh, không để có một tiếng phiền Tây Lăng đi bệnh viện thăm mẹ thì Thẩm Sơ Văn ở đây nói đùa, bạn học cũ nào đấy của Thẩm Sơ Văn, một khi ngã bệnh, lập tức đi mua một đống thuốc về, nhưng một khi vợ ông ấy ngã bệnh, ông đó liền bảo không có tiền mua thuốc, không lâu sau, vợ trước của người bạn học qua đời, sau khi cưới một ông già khác do người khác giới kết thúc sau câu chuyện đó của Thẩm Sơ Văn là Xem ra tôi đối với bà vẫn tốt đó, Hạ Ngôn nằm ở trên giường lấy chân ra đá chồng mình Bạn ông cũng hơn 60 tuổi rồi, bây giờ còn cưới được……. chậc chậc, cũng can đảm đấy…….Hạnh phúc thật sự, không phải gắn bó bên cạnh vượt qua sóng to gió lớn, mà là có những năm tháng bình thường giản dị. Nghĩ đến những thứ kia, Thẩm Tây Lăng chẳng biết tại sao, mắt lại thấy chua xót, không muốn phá hỏng không khí giờ phút này, tuyệt không lại ở nơi này mấy ngày, Thẩm Đông Lăng lại trở Đông Lăng thấy cô ở chỗ này, lập tức thấy kì quái, sau khi ăn cơm tối xong, liền kéo Thẩm Tây Lăng ra ngoài Tây Lăng có chút cảm thán, từ nhỏ đến lớn, người có thể nhìn ra tâm tình mình không tốt, luôn là người chị này. Luôn luôn cảm nhận được niềm vui của cô, đi qua một đoạn thời gian rất dài, rất là ghét, nhưng bây giờ chỉ là cảm thán, họ quả nhiên là chị đi lên, sao lốm đốm đầy trời, có thể tưởng tượng ngày mai là trời xanh mấy trắng, ánh mặt trời chói sáng.“Mẹ nói em ở nhà đã nhiều ngày rồi.” Cuối cùng Thẩm Đông Lăng mở miệng, đại khái cũng biết, mình không chủ động, thì chị cũng không chủ động nhắc Tây Lăng gật đầu một cái.“Triển Dịch Minh không gọi tới sao?” Thẩm Đông Lăng chau Tây Lăng bình tĩnh nhìn chị mình, “Chị, em muốn ly hôn.”Giọng thật bình tĩnh, nói ra xong, lại cảm thấy sảng tiên Thẩm Đông Lăng nhìn cô em gái này của mình, sau đó chân mày cau lại, tay đặt trên bàn đá gõ một cái, xưa nay chưa thấy, hỏi, “Em đã suy nghĩ kĩ?”Cùng với tưởng tượng thì phản ứng không giống nhau quá, Thẩm Tây Lăng cũng có chút kì quái, nhưng vẫn gật đầu một cái, “Rất kĩ rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ chắc chắn như thế.”Thẩm Đông Lăng nhìn cô em gái, thở dài một tiếng, “Là bởi vì Đỗ Diên Hằng?”Thẩm Tây Lăng rất giật Đông Lăng nói, “Đi xã giao thấy qua anh ta, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, thì ra anh ta trở lại thật.”Thẩm Tây Lăng cắn môi, “Em còn tưởng rằng chị sẽ quát em! Lại có thái độ này sao?”Thẩm Đông Lăng trầm mặc một hồi, “Chị đang suy nghĩ, chị có tư cách gì mà quát em!” Trong âm thanh có sầu não, khiến Thẩm Tây Lăng khó chịu.“Chị với anh rể có phải …….”“Người hạnh phúc có rất nhiều, bất hạnh cũng có nhiều.” Thẩm Đông Lăng vỗ vỗ tay Thẩm Tây Lăng, “Chuyện của chị, chị có chừng có mực.”Thẩm Tây Lăng lại không dừng đề tài này, “Chị có phải quá nhạy cảm hay không, người phụ nữ kia không phải đã sớm kết hôn rồi sao?”Thẩm Đông Lăng tự nhiên biết nói tới ai, giờ phút này mím chặt môi, cũng không trả lời. Thẩm Tây Lăng chỉ nhìn chị mình. Nếu như một người phụ nữ chú ý tới việc chồng mình qua lại như vậy, chắc chẳn là rất quan tâm chứ? Quan tâm như thế mới canh cánh ở trong dù cô không muốn nói, nhưng vẫn phải chủ động nói ra trước mặt họ. Nếu là cô lúc trước, có lẽ sẽ trực tiếp rời đi, cuối cùng trong điện thoại nói ra một câu. Bây giờ suy nghĩ một chút, những thứ đi qua thì sẽ không chịu trách Ngôn và Thẩm Sơ Văn cũng rất giật vẫn như trước kia, bảo cô đừng nhạy cảm quá, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, còn bảo để Triển Dịch Minh tới đây, sau đó làm chút công tác tư tưởng. Lời nói của Hạ Ngôn thế nào mà lại khiến cô có chút ghét, cô lập tức bày tỏ mình đã nghĩ kĩ, bất kể ai cũng không làm cô thay đổi quyết định của độ của cô rất quyết đó Thẩm Sơ Văn luôn cưng chiều cô từ nhỏ tới lớn, cho cô một cái Đông Lăng thấy như vậy, cũng không nói gì, cũng không ngăn cản. Cô hiểu rõ bố mẹ mình, năm đó Tây Lăng và Triển Dịch Minh kết hôn, Thẩm thị cũng tốt lên, tất cả đều dựa vào nhà họ Triển. Khi đó, Triển Dịch Minh căn bản không cần phải phí sức làm chuyện tốt chẳng có kết quả này. Thẩm Sơ Văn một mình nói chuyện với Triển Dịch Minh, hơn nữa hết sức trịnh trọng đưa con gái nhỏ giao cho Triển Dịch nhân quá nặng về ích lợi rồi. Lại nguyện ý hi sinh nhiều như vậy, thậm chí còn nguyện ý làm người trung gian giới thiệu qua mấy khách hàng lớn, những chuyện này Thẩm Sơ Văn đều để trong mắt, tự nhiên biết cậu đối với con gái mình có mấy phần tâm tư. Hơn nữa ít năm như vậy, Triển Dịch Minh đối với nhà họ Thẩm như vậy là không có nghi ngờ Sơ Văn trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc công ty nguy nan nhất được Triển Dịch Minh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền toàn tâm toàn ý hi vọng Tây Lăng và Triển Dịch Minh sống tốt với nhau. Hôm nay Tây Lăng nói tới chuyện ly hôn, tất nhiên ông sẽ tức phải là nói bố mẹ không yêu con gái mình, chỉ vì lợi ích liền đẩy vào hố lửa, mà là theo từ cái nhìn của bọn họ là thấy người con gái cưới không phải người xấu, chỉ cần bên Tây Lăng không có vấn đề, bên kia liền không có vấn khi chuyện người thấy việc nhỏ không đáng kể, những chuyện nhỏ kia rất nhỏ đầu tiên Thẩm Sơ Văn mắng Thẩm Tây Lăng như thế,ông hỏi nguyên nhân thì Thẩm Tây Lăng không chịu mở miệng. Hai người già tự nhiên nhận định là nguyên nhân tại cô, hoặc là tùy hứng, hoặc là chính vì tiểu tử thối Đỗ Diên Hằng. Thẩm Tây Lăng không phủ nhân, càng làm cho bọn họ tức Tây Lăng che mặt mình, “Bố mẹ, cứ để mặc con đi.”Nói xong câu đó, cô liền rời Đông Lăng nhìn bóng lưng em gái mình, thở dài, sau đó đi khuyên bố cô muốn ly hôn, cũng không khóc. Thậm chí đứng bên cạnh Triển Dịch Minh, cô vẫn không khóc, dù cô thật sự từng có ảo tưởng với người đàn ông bây giờ, cô lại khóc, không biết là vì bố mẹ thương yêu mình nhất cũng mắng chửi mình, hay là rốt cuộc cảm xúc đạt tới cực Dịch Minh nói cô bởi vì Đỗ Diên Hằng mà li hôn, bố nói cô là vì Đỗ Diên Hằng mà bỏ chồng bỏ con, ngay cả chị cũng hỏi cô có phải vì Đỗ Diên Hằng hay không phủ nhận, đối với bất kì ai cũng không phủ nhận. Bởi vì chỉ có chính cô biết, cho dù lúc cô và Triển Dịch Minh chung sống tốt, thỉnh thoảng cô cũng có suy nghĩ Nếu như không chia tay với Đỗ Diên Hằng, cuộc sống bây giờ sẽ thế nào?Cô nghĩ rất nhiều lần. Cũng hỏi mình, ban đầu chưa từng ở chung một chỗ với Đỗ Diên Hằng, cô sẽ có cuộc sống thế nào, có phải rất tốt đẹp hay không?Thực tế làm cho người phỉ nhổ, ảo tưởng lại càng tốt vậy cô không phủ nhận, đáy lòng cô thật sự từng có suy nghĩ đó, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, không chiếm quá nhiều trong cuộc sống của cô, nhưng vẫn tồn tại. Thậm chí rất lâu khiến mình không cam lòng, nhất là cảm xúc nghiêng về mặt không biết mình đi bao lâu rồi, cũng không biết mình muốn đi đâu. Nhà? Cô cũng không có, nơi nào không phải là chỗ cô nên ngồi tạm lên một bậc thang, không có nhiều người, cho nên cô để mình tùy ý chảy nước khóc thật lâu, bên cạnh không có ai, cũng không có ai lấy khăn giấy đưa cho cô. Nước mắt của cô, chỉ có mình cô lấy điện thoại ra, gọi một dãy ra là cô vẫn nhớ, cô nghĩ tới, nếu như không gọi được, nếu là một số vô ích…..Nhưng cô nhấn ra 11 số, điện thoại di động liền gọi năm kia, cô và bạn đi leo núi, núi rất lớn, hơn nữa có nhiều đường nhỏ, các bạn học liền giao ước sẵn, mấy người đi thành một nhóm nhỏ, đi các đường nhỏ khác nhau, gặp nhau trên đỉnh ấy cô có thói quen thu thập hoa làm vật thí nghiệm, đi vài bước, thấy tất cả hoa lớn nhỏ thì hái xuống, để vào trong túi laptop. Cô đi một đường, hái được rất nhiều hoa, nhưng khi cô đi được một hồi, lại phát hiện mình bị lạc, bạn học cũng không thấy tức có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho bạn, mới biết bọn họ đã leo đến đỉnh vào buổi sáng, giờ bắt đầu xuống núi, bảo cô đi đường cũ mà về, ở dưới chân núi đợi càng nghĩ càng thấy uất ức, nhưng biết là lỗi của mình, lập tức khó chịu, gọi điện thoại cho Đỗ Diên Diên Hằng vẫn đang đi học, nhưng vẫn nói chuyện với cô, cho đến khi cô thấy đó, cô hỏi anh, “Nếu như có một ngày em lạc rồi, anh không tìm được em thì nên làm cái gì?”“Không có vấn đề gì, số điện thoại của anh vẫn không thay đổi, anh chờ em tìm đến anh.”Lúc Đỗ Diên Hằng chạy tới, cô cuốn rúc ở nơi đó, đáng thương, vùi đầu vào trong đầu gối. Anh thấy thế, sau đó từng bước từng bước đi về phía đã từng rất hư, luôn tìm nhiều cớ để chỉnh anh, nhưng cho dù hư như vậy, anh vẫn cưng chiều cô như thế, còn coi cô là một dạng bảo bối mà thương giờ cô chẳng phải vì tùy hứng, nhưng không ai đặt cô ở trong ngực mà từ từ thương đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống, lấy tay vỗ bả vai cô, động tác rất nhẹ. Bả vai của cô nhẹ nhàng lay động, anh biết cô đang từ từ ngẩng đầu lên, “Em đã từng không tốt.”Có thể xác minh như vậy nói cho người khác biết, cũng tự nói với mình.“Có phải em rất xấu không?” Mặt cô đầy nước mắt hỏi là cô không tốt, nhưng có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ anh tới gánh chịu cái không tốt của cô sao? Nhưng cô lại gọi điện cho anh, đi nhiễu loạn cuộc sống của gật đầu một cái, “Hư, rất xấu.”Tựa như cô trước kia, quăng xuống đất, rất đau, cho nên cố ý hành hạ anh, cô đau, cũng muốn để anh đau, suy nghĩ bệnh hoạn cỡ lúc cô lại dở chứng bệnh công chúa điên cuồng, có bố mẹ cưng chiều, có chị quan tâm, sau lưng còn có một nhóm người theo đuổi, bây giờ thế nào, cô có cái gì?Đỗ Diên Hằng vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt cô. Rất nhiều người sẽ trách người phụ nữ như vậy không đủ thành thật, thậm chí chưa trưởng thành, rồi lại có bao nhiều người nghĩ tới, có phải mình không có năng lực để cho cô vẫn hành động tùy tiện như thế hay không?Nếu như chỉ đơn thuần bỏ đi sự ngây thơ đi mà phải trưởng thành chín muồi, vậy dạng trưởng thành chín muồi này thực sự đáng tự hào sao?Chỉ là đa số người cũng không có khả năng để mình đơn thuần cả đời cùng điều kiện mà bất động, để cho anh lau nước mắt của mình, giống như trong quá khứ.“Em muốn ly hôn.” Cô nhẹ nhàng nói ra mấy thân Đỗ Diên Hằng cứng đờ, sau đó ôm cô vào lòng, tựa như trong quá khứ, bất kể cô xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ an ủi cô, sử dụng phương thức của mình.“Không phải là vì anh.”“Anh biết rõ.”-Một chiếc xe dừng ở trong góc một hồi, giờ phút này Nghê Văn Bái mới bảo tài xế lái xe đi. Tài xế thấy sắc mặt của phu nhân ngày càng chìm xuống, lập tức lái xe đi, e sợ mình gặp xe đi ra khỏi đó một hồi, Nghê Văn Bái càng nghĩ càng tức thấy đứa con dâu của mình ở bên đường công khai cùng một người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm, rộng lớn đến đâu cũng không dễ dàng tha thứ được. Bà suy tư một hồi, vừa mới dò số chỗ ngồi của người đàn ông đó, sắc mặt càng kém lại nói một câu, vì vậy lại lái xe sang hướng tình Nghê Văn Bái không tốt, hơn nữa không che giấu chút tới “Tây Minh Cư”, An An vẫn còn ở trong sân chơi. Nghê Văn Bái nhìn thấy cháu gái, lúc này mới đỡ hơn chút, đi tới bên cạnh An An, ôm cháu gái vào trong An vừa thấy được Nghê Văn Bái, lúc này cười ngọt ngào, “Bà nội……”“Cái đứa không có lương tâm này, được nghỉ, cũng không thèm đi thăm bà nội.” Nghê Văn Bái véo mũi cháu gái, lộ ra vẻ mặt bất An bĩu môi, “Cháu quên mất rồi.”Sau đó Nghê Văn Bái lắc đầu một cái, cũng không so đo cái này, “Mẹ cháu đâu?”“Không biết, mấy ngày nay không thấy mẹ đâu ạ.”Nghê Văn Bái càng lộ vẻ không vui hơn, “Bố cháu đâu?”Cô bé chỉ tay vào này Nghê Văn Bái mới để cháu gái xuống, để An An tự chơi, bà đi vào trong nhàNghê Văn Bái đi vào thì thấy Triển Dịch Minh vẫn ngồi trên ghế salon, trong tay vuốt vuốt một cái bật lửa, cũng không biết đang suy nghĩ Văn Bái thấy con trai mình như vậy, lập tức nổi giận, đi tới, cầm lấy cái gạt tàn, lại ném vang lên khiến Triển Dịch Minh chú ý, “Mẹ, sao mẹ đã tới rồi?”“Thế nào tới đây ư, khong tới chắc không biết anh chị lật trời đấy.” Nghê Văn Bái tức giận, “Mẹ hỏi con rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? An An nói Tây Lăng đi mấy ngày cũng chưa về, cuối cùng các con thế nào vậy?”Triển Dịch Minh nhìn mẹ mình một hồi, không biết rõ là bà cố tình hỏi, hay là chỉ đơn thuần hỏi một chút. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của mẹ, nếu như không có chuyện lớn gì, bình thường bà sẽ không nói gì, hơn nữa cho tới bây giờ luôn hi vọng là lấy gia đình làm trọng, hôm nay thế lại tự mình đến……“Mẹ cứ về đi.” Anh thu lại cảm xúc của mình, lộ ra vẻ mặt bình Văn Bái thấy bộ dạng của anh, bắt đầu có chút do dự, thử thăm dò, mở miệng, “Tây Lăng nhiều ngày chưa trở lại, con cũng không sốt ruột sao?”“Sao phải sốt ruột, hai người chúng con, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”Nghê Văn Bái lại tức giận, “Thế cuối cùng con muốn gì? Ban đầu, lúc con kết hôn mẹ đã không đồng ý, sau khi kết hôn con cũng có bộ dạng ba lăng nhăng này, vậy ban đầu con kết hôn làm cái gì? Bây giờ lại nói mỗi người có cuộc sống riêng của mình…. Cuối cùng con muốn như thế nào đây?”Triển Dịch Minh để bật lửa xuống, “Ly hôn…….”Lúc này Nghê Văn Bái lấy cái gạt tàn ném qua hướng con trai Dịch Minh không tránh, đón nhận. Do anh nói ra, bọn họ chắc hẳn cũng cho là anh nói…….Nghê Văn Bái cực kì tức giận, “Mẹ mặc kệ con….. xem con nói với bố con như thế nào.”Cho đến khi Nghê Văn Bái đi, anh vẫn ngồi ở chỗ này, không nhúc nhích….. anh thở dài ra một hơi, nhiều năm rồi, anh thật sự sai rồi sao?Mọi người đều nói bọn họ không xứng, không xứng đôi……-Mấy ngày sau, Thẩm Tây Lăng trở lại “Tây Minh Cư”, Triển Dịch Minh với An An cũng không ở đây. Thẩm Tây Lăng dùng vali cho một ít quần áo của mình vào đó, liền xách vali xuống lầu, ngồi ở trên ghế salon chờ 2 bố con một hồi, cũng không thấy dấu hiệu về nhà, cô híp mắt, ngủ một đã chuẩn bị rời đi, cũng vào giờ phút này, phát hiện mình không vui vẻ nhu nửa mê nửa tỉnh, liền nhớ tới lúc mình học đại đấy có một lớp hip-hop tuyển sinh, trước tiên có thể đi học nửa tháng, xem mình có thích hợp không, nếu như thấy phù hợp thì học thêm. Cô chợt có ý nghĩ, cũng chuẩn bị đi học, liền đăng kí tham học Hip-hop cách trường có chút xa, hơn nữa còn phải đi một đoạn đường, ngồi lên xe buýt. Mặc dù con đường kia không tính là quá vắng vẻ, nhưng vẫn ít người. Khi đó trên báo hay có tin là nữ sinh đại học một mình đi bộ gặp chuyện không may, cô cũng cảm thấy sợ…..Đõ Diên Hằng lúc đó cũng đang tham gia cái gì đó, mỗi ngày đều rất bận, mặc dù anh cũng trốn ra đón cô, nhưng cũng không thể bắt anh ngày nào cũng trốn ra đón cô mới bắt đầu, cô không chú ý lắm, đang đợi xe buýt thì quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng quen đầu tiên thấy Triển Dịch Minh thì cô cũng không chú ý quá, sau lại bắt đầu chú ý, phát hiện hình như ngày nào cô có thể nhìn thấy anh, lập tức liền cảm thấy kì quái. Nhất là ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn về phía mình, càng làm cho cô cảm thấy quái dị hơn. Cô chỉ biết người đàn ông này là bạn trai người bạn thân của mình, tại sao có thể……..Về sau vào lúc cô không chú ý, lại ám hiệu bảo Triển Dịch Minh đối tốt với Hướng Tri Dao hơn một chút, anh nhận thấy vậy, lập tức liền lạnh mặt, nói cô là tự mình đa tình……Cô cũng không phản bác trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm, nam sinh này rõ ràng là bạn trai của Hướng Tri Dao, rồi lại trong lúc lơ đãng lại lộ ra đối với cô……Có lẽ vào thời điểm đó, chắc hẳn anh là một người trăng hoa. Đã ăn trong bát, giờ nghĩ tới trong ngoài có âm thanh đánh thức cô. Cô mở mắt, phát hiện hai bố con đã Hiểu An đã chạy tới, nhào vào trong ngực cô, “Mẹ, ôm.”Thẩm Tây Lăng ôm lấy Triển Hiểu An, nói chuyện một hồi, liền bảo An An lên phòng trên tầng chơi, mẹ và bố có chuyện muốn nói. An An muốn nói, nhưng đành đi lên trên khi An An rời đi. Thẩm Tây Lăng mới nhìn Triển Dịch không có vẻ mặt gì nhìn cô, mắt to mày rậm, mũi đẹp, ngũ quan tinh xảo. Cô nghiêm túc nhìn anh, cô muốn cô nhớ kĩ anh, bất kể là vì cái Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, mím Tây Lăng lấy ra 1 phần tờ giấy thỏa thuận li hôn, để trên khay trà, “Anh cứ xem đi, tôi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không mang đi.”Anh vẫn không nhúc Tây Lăng giở tài liệu có thể thấy những chữ cái khổng lồ này, giấy thỏa thuận li mặt của anh càng trầm hơn.“Ký tên đi!”. Cô liếc anh một cái, “Nhà họ Triển gì đó của các người, tôi cũng không muốn gì, cũng không có lòng tham thèm được cái gì cả.”Triển Dịch Minh vẫn bất mắt Thẩm Tây Lăng từ phần tài liệu kia đến người anh, “Bỏ qua cho nhau, không tốt sao?”“Lời nói nghe cảm động như vậy, tại sao anh phải thành toàn cho em?” tay Triển Dịch Minh ôm ngực.“Nếu như anh cảm thấy tôi nói ly hôn trước là tổn hại sự tôn nghiêm đàn ông của anh, vậy tôi thu hồi lời nói trước kia, là do anh nói, là anh không cần tôi nữa, là tôi không xứng với anh.”Tay Triển Dịch Minh nắm thật chặt, gân xanh nổi lên.“Em cứ như vậy muốn rời đi?”“Đúng.” Cô kiên định mở trầm mặc một hồi, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn lướt qua, không khỏi thấy buồn cười, “Anh ta quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức con gái em mang thai mười tháng mới đẻ ra mà cũng không muốn sao?”Nhắc tới An An, cô cảm thấy toàn thân mình cũng đau, hốc mắt cũng ướt át, “Nếu như có thể, tôi muốn chăm sóc An An.” Âm thanh của cô từ từ lớn hơn, “Dù sao anh cũng sẽ cùng người khác có con, giao An An cho tôi, tôi sẽ chăm sóc con thật tốt, tôi sẽ tận lực chăm sóc con, để cho con lớn lên thật tốt…….”Triển Dịch Minh vứt tài liệu lên bàn trà, “Em mơ đi.”Cô cắn môi, “Anh đối với con bé trước sau như một sao? Vĩnh viễn tốt với con bé như vậy sao?”Nếu có đứa bé khác, còn đối tốt với An An như vậy không? Liệu An An có bị ăn hiếp không? Có thể càng trở nên nhạy cảm hay không?“Có liên quan tới em sao? Dù sao em cũng không có ý định muốn con.”“Tôi không nói rằng tôi không cần con, là anh không chịu đưa con cho tôi.” Cô quát lên.“Cô có tư cách muốn con bé sao?” Sắc mặt Triển Dịch Minh lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có, “Cô có tư cách sao? Cô là hung thủ giết người, cô thật sự cho rằng tôi không biết chuyện đứa đầu tiên mà cô đi tới bệnh viện để phá sao? Cho dù là An An, cô thật lòng muốn sinh con ra sao?”Kí ức lần nữa lại hiện lên, lúc vừa kết hôn, Đỗ Diên Hằng đi, cô lại phải gả cho người đàn ông mình ghét, anh ta thậm chí đã hẹn hò với bạn thân của cô, vẫn còn vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ bạn mình…….Khi đó hằng ngày cô lấy nước mắt rửa mặt, không biết mình nên sống như thế nào, vào lúc đó cũng phát hiện ra mình mang thai. Vào giờ phút đó, cô giống như phạm vào sai lầm thật lớn, tại sao trong thời gian ngắn như vậy liền cùng với một người đàn ông khác có con, tại sao cô có thể dễ dàng phản bội người cô yêu như cho là anh không biết, khó trách thời gian đó, anh đối với cô kì quái, thậm chí nhiều ngày không trở lại……Hóa ra là như sau, số lần anh gặp Hàn Vũ Sắt ngày càng nhiều, cô bắt đầu từ bỏ hy vọng với anh….. đối với cuộc sống này càng thêm tuyệt ngã xuống ghế salon, nước mắt không ngừng Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, “Biến, cút cho tôi, cút ngay.”Cô phát hiện toàn thân mình bủn rủn, nhưng vẫn đứng dậy, cầm lấy vali của mình, từng bước từng bước đi tới cửa tới cửa thì cô dừng bước muốn nói, đứa bé kia, đúng là cô có nghĩ tới việc phá bỏ, nhưng không phải cô đi bệnh viện phá bỏ nó. Sau khi anh đi công tác, cô đi ra ngoài gặp mặt bạn học, bạn học ngấm ngầm hại người nói cho cô biết, Triển Dịch Minh và Hàn Vũ Sắt vẫn còn hẹn hò, bảo cô cẩn thận chút. Sau khi cô trở lại, rất hoảng hốt, đang tắm thì ngã trên mặt đất, máu liền từ bắp đùi chảy chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, kể cả từ trên người mình chảy cô đi ra khỏi phòng tắm, tự mình đi tới bệnh viện, tự mình đi làm giải phẫu…. Bàn mổ khiến mình khó chịu cỡ nào, chỉ có chính cô biết cô vẫn không giải thích, đã đi tới bước này, không cần lẽ bọn họ giống như đứa bé kia, hữu duyên vô cầm vali đi, đi ra cửa chính, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô vốn cho là mình đã sớm quên đi đau đớn lúc đó, thì ra vẫn nhớ rõ ràng như Hiểu An ngồi trên bàn vẽ tranh, từ bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mẹ xách theo vali đi. Bé nhìn một lát, kêu một tiếng Mẹ, nhưng mẹ không quay đầu lại. Bé nghiêng đầu nhìn một lát, sau đó chạy xuống lầu,đuổi theo Hiểu An ở sau kêu, “Mẹ, mẹ…….”Thẩm Tây Lăng nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, đứng tại chỗ, lúc này mới quay đầu Hiểu An đuổi theo, “Mẹ, mẹ phải đi đâu vậy?”Thẩm Tây Lăng ngồi chổm xuống, “Mẹ muốn đi tới một nơi rất xa.” Cô vuốt mặt Triển Hiểu An, rất khó buông ra, “Đi cùng mẹ được không? Mẹ xin con…. Con đi cùng mẹ, được không?”Triển Hiểu An nhìn mẹ, chân mày cau lại, “Không đưa bố đi cùng sao?”“Không có bố, chỉ có mẹ, được không? Mẹ sẽ mua cho An An nhiều đồ chơi, làm cho An An nhiều món ăn ngon…….”Triển Hiểu An đẩy cô ra, đi về phía sau một bước, không ngừng lắc đầu, “Con muốn đi cùng với bố, con đi, bố cũng chỉ có một mình.”Thẩm Tây Lăng lộ ra nụ cười khổ sở, đứng lên, nhìn Triển Hiểu muốn nói con không biết là mẹ cũng một mình sao?Trong lòng đè nén sự khó chịu.“Trở về đi thôi, cùng với bố con, giống như trước kia.”Cô xoay người, kéo vali, nhất thời thế nhưng cảm thấy thật cô đơn. Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, bầu trời bao la trống trải……Triển Hiểu An đứng tại chỗ, nhìn mẹ càng đi càng xa.

cuộc hôn nhân này đã nhiều năm